“Nếu như là ông Trần giới thiệu, tôi có thể giao trước cho.
các người một chút hàng hóa, nhưng nếu các người bán không được, về sau cũng đừng lại liên hệ cho tôi!”
Giang Ninh buông điện thoại, nhìn thoáng qua trên cửa văn phòng, nắm vào điện thoại.
“Được rồi, là thăng cha này” Chương 797: Đùa giỡn Giang Ninh và anh Cẩu đang đợi ở cửa văn phòng cũ đó.
Có bụi lốm đốm, có dấu chân đến đi, tưởng đến, mấy ngày nay có rất nhiều người đến đây mua hàng.
Một tụ điểm ẩn như vậy nếu không phải hỏi từ những ông chủ đó thì sẽ rất khó tìm.
Chẳng mấy chốc, có tiếng bước chân dồn dập trên hành lang.
Giang Ninh ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông trung niên gầy gò đeo túi da giữa thắt lưng và đôi giày da mới tinh, anh ta bước nhanh tới, nhìn thấy Giang Ninh từ xa liền vẫy tay chào.
“Là do ông Trần giới thiệu đến đúng không?”
Tân Huy trong hơi gầy, miệng nhọn má hóp, lông mày nhạt, gò má nhô cao nhìn có chút không hài hòa.
Anh ta cảnh giác liếc nhìn Giang Ninh và Anh Cẩu: “Tại sao ông Trần không nói cho tôi biết?”
“Anh có thể gọi điện để xác nhận” Giang Ninh nói.
Tân Huy không khách sáo, trực tiếp bấm số trước mặt Giang Ninh, một lúc sau đầu bên kia điện thoại mới kết nối.
“Ông Trần, có hai người ở đây. Bọn họ đang tìm tôi lấy hàng, nói là ông giới thiệu sao? Đúng, đúng, có người rất cao ráo, trông đàng hoàng tử tế” Anh ta ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Giang Ninh, sau đó quay đầu nhìn về phía anh Cẩu: “Người kia trông rất côn đồ đểu giả” Anh Cẩu nắm chặt tay, thật muốn dùng tay đập nát đầu tên khốn này.
“Được rồi, tôi đã xác nhận rồi” Đặt điện thoại xuống, Tân Huy gật đầu: “Ông Trần nói, mấy người còn muốn bán đi nơi khác sao? Không nhìn ra mấy người cũng tham lam đấy nhỉ”
“Chỉ là giao dịch nhỏ, hơn ba mươi tỷ mà thôi” Giang Ninh thản nhiên nói.
Nghe vậy, sắc mặt Tân Huy hơi hưng phấn.
Đợt hàng giả vốn dĩ cũng không đáng tiền lắm, đừng nói mấy chục tỷ, thậm chí mấy trăm triệu cũng đã là con số trên trời rồi, nếu đơn hàng này thành công thì anh ta lại lén bỏ cho mình số lượng lớn cả tỷ đồng thì hay biết mấy!
“Đây là thứ tốt, đáng giá mấy chục tỷ, anh không thiệt đâu” Nhưng vẻ mặt anh ta vẫn nghiêm nghị nói: “Tuy không phải hàng chính hãng nhưng về chất lượng thì mọi người đều là người trong giới nên chắc biết rõ” Nói hết câu này đến câu khác, nhất là thấy Giang Ninh có vẻ không biết rõ lắm chuyện này, Tân Huy lại càng an tâm.
“Nếu không có vấn đề gì, hợp đồng được ký kết, nhận tiền thanh toán, hàng hóa sẽ được điều động ngay lập tức, sẽ có người giao hàng cho anh” Tân Huy có phần vừa lòng: “Ở phương bắc không ai có năng lực sản xuất và tốc độ như chúng tôi đâu”
“Bao nhiêu hàng hóa cũng được hả?”
“Chỉ cần anh có đủ tiền là được!”
Tân Huy hai mắt sáng hơn, tên nhóc nhìn có chút đẹp trai trước mặt, chẳng lẽ cậu ấm phá của của gia đình giàu có nào.
đó, vừa mở miệng đã vung tiền như rác.
“Có vẻ như nhà máy của anh đang làm việc rất hiệu quả nhỉ” Giang Ninh híp mắt: “Cũng không biết nhiều nhất có thể sản xuất bao nhiêu đơn hàng nữa” Nghe được những lời này, Tân Huy có chút cảnh giác, khẽ khịt mũi: “Chuyện này anh không cần quan tâm” Anh ta duỗi ngón tay ra, gõ gõ trên bàn, chỉ vào bản hợp.
đồng, có chút không kiên nhẫn.
“Mau ký hàng đi, tôi không có nhiều thời gian như vậy” Giang Ninh cầm hợp đồng xé ra từng mảnh tùy ý ném qua một bên.
“Tôi không muốn hàng giả.” Anh nói thản nhiê: ôi muốn hàng chính hãng”