Hai người Trình Nhược và Bạch Phong đương nhiên biết rõ, nhà họ Lệ chắc chắn là phải rời đi, chỉ quan trọng là lựa chọn thời cơ thế nào thôi, chờ đến khi thương hội Hoa Minh bị tổn thất càng nhiều thì hoa hồng của nhà họ Lệ bọn họ cũng sẽ càng thêm mất giá.
Đặt đện thoại xuống, Lệ Chính Thương nheo mắt lại.
Ông ta quay đầu, nhìn sang Lệ Tuyên Hoành, ánh mắt kia khiến cho Lệ Tuyên Hoành trông mà run rẩy cả người.
“Ba…” Yết hầu của Lệ Tuyên Hoành trượt lên trượt xuống, anh ta không ngờ rằng, nhà họ Lệ lại phải đi đến bước đường này, đã thế lại còn dễ dàng đến như vậy, buông bỏ tất cả cổ phần, con số đó chính là mười năm kinh doanh của nhà họ Lệ đấy, mười năm mới có thể có được bằng đó!
“Muốn tiền hay là muốn giữ mạng?” Lệ Chính Thương hừ một tiếng: “Lệ Tuyên Hoành, mày nhớ kỹ lấy ngày hôm nay cho tao, nhà họ Lệ phải đi đến bước đường như ngày hôm nay tất cả đều do mắt mày mù lòa! Đắc tội với người không nên dây vào!” Lệ Tuyên Hoành không dám hó hé tiêng nào.
“Nhà họ Lệ có thể sống sót được hay không, hoặc chăng là chẳng thể nào biết được, thế nhưng nếu như không từ bỏ thương hội Hoa Minh thì tuyệt đối là phải chết không thể nghi ngời” Gừng càng già càng cay, nếu bàn về chuyện mắt nhìn và sự quyết đoán thì Lệ Tuyên Hoành vẫn còn kém xa Lệ Chính Thương phải mười con phố.
Lệ Chính Thương đi đến trước mặt Lệ Tuyên Hoành, cúi đầu nhìn anh ta, giơ tay vỗ vỗ lên đầu anh ta.
“Vì để nhà họ Lệ có thể sống sót, rất nhiều chuyện, mày phải chịu trách nhiệm, đã hiểu chưa?” Lệ Tuyên Hoành ngẩng đầu, anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng rằng trong ánh mắt của Lệ CHính Thương như loáng thoáng một áng chớp lóe, anh ta đột nhiên cảm thấy có điều đáng sợ, song lại không dám nói lại dù chỉ một lời, chỉ biết gật gật đầu.
Lúc đó.
Tại công ty chi nhánh của tập đoàn Lâm Thị ở hải ngoại!
Sáng sớm, tất cả nhân viên trong công ty ai nấy đều sục sôi ý chí chiến đấu đến công ty đi làm.
Những sự cố gắng không biết mỏi mệt vì giấc mộng thành thị, vì cuộc sống này khiến con người ta chưa từng cảm thấy được mỏi mệt.
Song bọn họ vừa mới bước vào cửa thì người nào người nấy đều ngây ngẩn cả người.
Ở cửa công ty có một người đang quỳ gối, nửa thân trên trần trụi, phía sau lưng đã bị roi quất đến độ da tróc thịt bong!
Đó chính là Lệ Tuyên Hoành!
Lệ Chính Thương đứng trước mặt anh ta, trên tay cầm cây roi da, vẻ mặt nghiêm túc tựa như một cây súng ngắm, thân mình thẳng đứng sừng sững.
“Kính xin cậu Giang tha thứ cho sự vô lễ mạo phạm của đứa con ngỗ ngược nhà tôi!”
Những người đứng chung quanh đều ngây hết cả ra!
Ngay giữa con đường lớn người xe tấp nập thế này, đặc biệt là ở đoạn đường này nữa, lượng người qua lại chỉ có nhiều chứ không ít bao giờ.
Có không ít người đã bắt đầu lôi điện thoại ra để quay chụp lại khung cảnh này.
Lệ Chính Thương đúng là không hề để ý đến mặt mũi của mình, cũng như là để ý đến thể diện của nhà họ Lệ luôn!
“Xin cậu Giang tha thứ!” Lệ Chính Thương cứ đứng đẳng đó, cả người sừng sững không hề có chút dao động nào, như thể ông ta không hề để ý đến ánh mắt của những người chung quanh một chút nào cả.
Cổ tay ông ta lại vung lên…
Chát!
Roi da đay nghiến vụt trên người Lệ Tuyên Hoành, chỉ trong chốc lát, máu tươi túa ra khắp nơi!