Nguyễn Minh Tú ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt cô ấy đằng đằng sát khí nhìn thẳng vào mắt của Nguyễn Kiến Định.
“Anh bảo rằng anh cần em giúp anh trút giận khi nào? Tự anh có thể giải quyết được, thế nhưng anh không muốn em phải chịu tủi thân khi ở nhà một mình. Em có thể chờ anh trở về được không?” Hai người vất vả lắm mới gặp được nhau bây giờ lại phải chia xa. Nguyễn Kiến Định cũng không muốn bỏ, thế nhưng nơi đó quá nguy hiểm anh ta không thể nào đưa Nguyễn Minh Tú theo được.
“Em sẽ chờ anh trở về. Anh vẫn còn thiếu em một hôn lễ nữa đấy.
Phải mau chóng bình an trở về có biết không. Nếu anh không về được em cũng chỉ còn cách gả cho người khác mà thôi, mà như thế thì em sẽ trở thành người của người khác đấy…”
Cô ấy vẫn còn chưa nói xong thì Nguyễn Kiến Định đột nhiên cúi đầu hôn lên môi Nguyễn Minh Tú.
Tài xế đến đón họ là do Chu Thanh gọi tới, cũng tương đối biết điều. Anh ta giả vờ như mình không thấy gì cả, tốc độ xe nhanh hơn bình thường mấy lần.
Những lúc phải chia xa thì thời gian luôn trôi qua rất nhanh, Nguyễn Minh Tú vẫn còn chưa kịp cảm nhận sự dịu dàng của Nguyễn Kiến Định thì đã đến sân bay rồi.
Nguyễn Minh Tú mím chặt môi, cố kìm nén sự xúc động rồi đưa Nguyễn Kiến lên máy bay, sau đó Nguyễn Minh Tú mới yên tâm mà lên máy bay tư nhân trở vê nhà.
Rõ ràng là trên đường tới vẫn còn có người đi cùng cô ấy, thế nhưng khi trở về lại chỉ có một mình khiến Nguyễn Minh Tú cảm thấy cô đơn. Nguyễn Minh Tú nhanh chóng nhắm mắt lại ép bản thân mình không được nghĩ nữa, muốn mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên xảy ra một chuyện lớn như thế, sắc mặt Nguyễn Kiến Định từ lúc lên máy bay tới giờ vẫn không tốt lắm.
Lúc ngồi trên máy bay thì tạm thời không thể nào gọi điện thoại, thế nhưng dù sao thì anh cũng đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, chỉ còn tình hình phía bên kia thì anh bắt buộc phải chứng kiến cụ thể mới có thể quyết định được.
Cũng trong lúc đó, trong nhà cũ của gia tộc Otto, Tư Mộ Hàn cau mày ngồi trước bàn đọc sách, Chu Thành thấp giọng lên tiếng: “Tất cả những người được cử đi đều là những người xuất sắc nhất, anh ấy cứ khăng khăng muốn làm theo ý mình vì thế bây giờ đã lên máy bay, bay sang bên kia rồi.”
Hôm nay Chu Thành đột nhiên tìm tới đây để mượn người của anh, Tư Mộ Hàn vừa nghe liền biết được chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi. Mặc dù Nguyễn Kiến Định cũng đã lên đường thế nhưng vẫn để Chu Thành ở lại đây. Mặc dù anh cũng hiểu những chuyện mà đại ca của mình đã làm trước đây, nhưng dù sao cũng chỉ hiểu được phần bên ngoài. Bây giờ đột nhiên xảy ra một chuyện lớn như thể, có thể nào thì anh cũng có thể đoán được hậu quả vì thế cũng bắt đầu bảo mọi người chuẩn bị một đường lui. Sau khi nghe Chu Thành giải thích đơn giản, Tư Mộ Hàn lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Theo kế hoạch ban đầu thì đại ca cũng không cần phải tự mình ra mặt, thế nhưng bây giờ lại đột nhiên quyết định tự mình ra mặt, hơn nữa còn dẫn theo nhiều người như thế, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Rất có thể trong đội ngũ của họ có nội gián, không thể tin tưởng Chu Thành quá nhiều được. Nghĩ đến đây, Tư Mộ Hàn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước mặt mình, nhướng mày cười một tiếng: “Bây giờ đại ca không có mặt ở đây, vậy thì chuyện của tập đoàn Otto sẽ do ai xử lý?”
Kể từ sau khi Nguyễn Kiến Định có thể tự mình đảm đương việc này thì công tước Otto bình thường cũng chỉ xuất hiện ở công ty để ổn định lòng người chứ trên cơ bản là không hề nhúng tay vào chuyện của công ty nữa. Vì thể bên ngoài mới thể truyền một thông báo vui vẻ đến thế, bảo rằng Tôi Kiến Định đã trở thành người đứng đầu gia tộc Otto nhiệm kì mới.
“Chuyện của công ty phần lớn đều do tổng giám đốc xử lý từ xa, chi có những chuyện tương đối đơn giản mới để cho thư kí chúng tôi xử lý. Sau khi đã xong hết thì chúng tôi sẽ gửi kết quả cuối cùng đến cho tổng giám đốc xem qua rồi phê duyệt.”
Chu Thành cung kính cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh, không có một chút hốt hoảng cũng không vội vàng, chậm rãi lên tiếng.