Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 780:



Trong một thời gian dài bọn họ không thấy mình trở lại, nhất định bọn họ sẽ đi tìm.



“Chạy trốn? Cô muốn trốn đi đâu?”



Ngụy Minh mang mặt nạ hừ lạnh: “Cô Long, đừng vùng vẫy nữa, hôm nay sẽ không có người tới cứu cô đâu.”



“Vệ sĩ của cô đã bị người của tôi giết trên đường rồi!”



Lời nói của anh ta khiến trái tim Long Linh Nhi đột nhiên chìm xuống.



“Hôm nay người nhà họ Long không ai biết cô ra ngoài, cho dù bọn họ tới, cũng chỉ có thể nhặt xác của cô.”



Ngụy Minh hoàn toàn không lo lắng, nhìn Long Linh Nhi sắc mặt đang tái nhợt: “Hãy ngoan ngoãn chịu chết, như vậy cái chết sẽ nhẹ nhàng hơn.”



“Các anh là ai!”



Long Linh Nhi dựa vào cửa xe và hét lớn.



Cô ta nhìn những người đeo mặt nạ này, ít nhất là nghe giọng nói, nhưng cô ta chưa từng nghe bao gi: Không cần biết là trong tập đoàn Linh Long hay những người bình thường có liên hệ với họ, đều không có giọng nói như vậy.



Họ nhận lệnh của ai?



“Không quan trọng chúng tôi là ai, quan trọng là cô là ai!”



Ngụy Minh giễu cợt: “Nhà họ Long của cô quá độc đoán, quá tham lam, nếu như giết người không nên giết, cô phải trả giá bằng tính mạng, đây chỉ là cảnh cáo mà thôi.”



Anh ta ra hiệu: “Đừng nói nhảm nữa, hãy tiễn cô Long lên đường”.



Nhìn thấy người nào đó lấy ra một con dao găm, sắc mặt Long Linh Nhi trở nên tái nhợt, lòng bàn tay đã ra mồ hôi.



780-1-hao-mon.jpg




Ở khoảnh khắc sinh tử này, Lâm Vũ Chân lại thực sự dám lao ra để bảo vệ bản thân mình?



Cô ấy có bị điên không!



Lẽ nào cô ấy cảm thấy những người sắp giết người trước mặt mình đều là giả sao? Cô ấy sẽ chết!



“Vẫn còn một người”



Ngụy Minh hơi híp mắt.



“Người của Lâm Thị, Lâm Vũ Chân?”



“Lâm Thị các người dường như là đối thủ của tập đoàn Linh Long, lần này ra tay, tại sao cô lại muốn bảo vệ cho cô ta?”



Lâm Vũ Chân nghiến răng nghiến lợi nói: “Bởi vì cô ấy vô tội!”



Ngụy Minh bật cười.



Vô tội?



Người chết, có ai không phải là người vô tội.



Con người trên đời này đều vô tội, nhưng có một số người đáng chết, cho dù anh ta không hề làm chuyện gì xấu, vì anh ta sinh ra, vì thân phận của anh ta mà anh ta đáng chết.



“Cô tránh ra đi! Lâm Vũ Chân, cô mau đi đi!”



Long Linh Nhi hét lên một tiếng: “Tôi không cần cô bảo vệ, cô tránh ra cho tôi!”



Đột nhiên bản thân cần người phụ nữ yếu đuối là Lâm Vũ Chân này, che chở trước mặt mình sao?



Long Linh Nhi dường như vừa khóc vừa gào lên.



Nhưng Lâm Vũ Chân, vẫn không chút động đậy, chắn trước mặt Long Linh Nhi.



“Lâm Vũ Chân, cô sai rồi, cô ta không vô tội chút nào”
Chương 781:



Ngụy Minh nói tiếp: “Người phụ nữ này, sau khi sáng lập ra tập đoàn Linh Long đã làm không ít điều xấu, cưỡng đoạt, đốt nhà giết người, chỉ cần là ngáng đường của cô ta, ngáng đường của nhà họ Long thì những người đó đều bị loại bỏ”



“Cô tưởng rằng tập đoàn Linh Long phát triển được như bây giờ là dựa vào cô ta làm ăn đường hoàng sao?”



Trong từng câu từng chữ Ngụy Minh nói ra đều là châm biếm mỉa mai.



Anh ta nhìn Long Linh Nhi một cái, ánh mắt đâỳ sát khí nói: “Mỗi một người liên quan đến lợi ích của tập đoàn Linh Long này không có ai là trong sạch”



Sắc mặt Long Linh Nhi tái nhợt, giống như là bị người ta lột bỏ lớp ngụy trang, khiến cả người cô ta lạnh như băng, giống như bị gió lạnh thổi vậy.



Cô ta muốn tận dụng hết khả năng, giữ lại chút hình tượng trước mặt Lâm Vũ Chân, nhưng thời khác đó, cô ta dường như đứng trơ trụi trước mặt c‡ “Bây giờ cô có còn muốn cứu cô ta không?”



Ngụy Minh nghiền ngẫm nhìn Lâm Vũ Chân.



“Đúng, đúng là tôi vẫn muốn cứu cô ấy”



Lâm Vũ Chân hoàn toàn không chút đản đo, vững vàng kiên định: “Cô ấy mắc sai lầm, thậm chí cô ấy còn đáng chết, nhưng cũng không đến lượt các người giết, vì vậy, tôi không thể giương mắt nhìn các người làm hại cô ấy”



“Hahaha”



Ngụy Minh giống như vừa nghe xong một cậu chuyện rất nực cười, nghe đáng cười nhưng trong thâm tâm lại có một loại cảm giác kỳ lạ.



Chỉ trong nháy mắt, anh ta không đã muốn giết Lâm Vũ Chân.



Nhưng thật đáng tiếc, cũng chỉ trong chớp mắt thôi, trái tim anh sớm đã nguội lạnh rồi.



“Thật ngại quá, tôi hôm nay không chỉ muốn giết cô ta, tôi còn muốn giết cô”



Ánh mắt Ngụy Minh trở lại lạnh lùng vô tình, tay vừa đưa lên lập tức hô to: “Ra tay”.



Xoạt!



Xoạt!



Xoạt!



Trong nháy mắt, ba người tay mang dao găm lao tới, những lối Long Linh Nhi và Lâm Vũ Chân có thế tẩu thoát đều bị chặn cứng.



Con dao găm sắc bén đó, đâm thẳng về phía Lâm Vũ Chân,chỉ cần chém một nhát dao vào họng cô, Lâm Vũ Chân chắc chản sẽ không còn đường sống.



Nhưng cô, vẫn đứng đó.



Vẫn đứng chặn trước mặt Long Linh Nhi, nếu có chết cô cũng phải bảo vệ Long Linh Nhi.



Long Linh Nhi khóc to, nước mắt giàn giụa như mưa, hai tay nắm chắc lấy nắm cửa, trong tâm trí sớm đã không còn chút sợ hãi nữa, còn lại chỉ là sự hối lỗi, xấu hổ, còn có cả sự hối hận nữa…



Bịch! Bịch! Bịch!



Đột nhiên vài viên đá từ đâu bay xuống!



Rơi chính xác vào tay của ba người kia, trực tiếp xuyên qua, dao găm rơi xuống đất, phát ra âm thanh sắc bén.



Sắc mặt Ngụy Minh thay đổi, vội vàng quay đầu nhìn qua đó, chỉ nhìn thấy một gương mặt mang theo rất nhiều sát khí, giống mãnh thú lao tới.



“Các Người, tự tìm cái chết đi”



Giang Ninh hô to, ánh mắt nhòe đi, hóa thành một đường dài, thoáng cái liền qua đó.



Rồng điên xuất hiện, khơi dậy một làn sóng lớn.



Giang Ninh dường như một con khủng long bạo chúa, tốc độ cực nhanh nhạy làm cho người ta phản ứng không kịp.



Tất cả mọi người đều bị anh nhìm chảm chằm, thậm chí ngay cả linh hồn cũng run rẩy.



Giống như bị đóng đinh xuống đất.



Cũng chỉ trong giây phút đó, Ngụy Minh sững sờ, đứng đơ người, đợi khi anh ta hoàn hồn thì Giang Ninh đã đến nơi rồi.



Rầm!



Một cú đấm.
Chương 782:



Không có động tác thừa nào, chỉ có một đường quyền cơ bản được xuất ra, con ngươi của Ngụy Minh nhanh chóng co lại.



Anh ta có thể cảm nhận rõ rệt.



Đường quyền của Giang Ninh có cảm giác rất chậm chạp nhưng lại nhanh như tia sét.



“Rầm!”



Ngụy Minh hoàn toàn dung bản năng phản ứng lại, bởi vì anh ta không kịp suy nghĩ nhiều, hai tay chặn trước người, cứng nhắc đỡ lấy chiêu này của Giang Ninh.



Đồng thời, anh ta cũng không mảy may do dự, lập tức dậm chân, lùi về phía sau, nhằm né tránh cú đấm này của Giang Ninh, trong thâm tâm anh ta thầm nghĩ, cú đấm này thật đáng sợ,nếu là đánh từ trước mặt, e là đã bị thương rồi.



Nhưng sắc mặt Ngụy Minh đột nhiên thay đổi!



Anh ta đã né tránh được cú đấm kinh người của Giang Ninh, nhưng nắm đấm ấy lại đụng trúng cánh tay của anh ta ngay đúng thời khắc.



đó, cảm giác như nắm đấm đó lướt qua nhẹ nhàng nhưng lại có một luồng khí lướt qua, từng lớp từng lớp. Rất mạnh đụng vào hai bên cánh tay.



“Rắc!”



“Rắc!”



“A…”



Ngụy Minh hét to lên một tiếng, xương hai bên cánh tay phát ra những tiếng kêu kinh người, chắc chản là đã bị gãy rồi Sắc mặt anh ta trắng bệch, càng nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng Giang Ninh lại không có ý định bỏ qua cho anh ta.



“Vẫn muốn chạy hả?”



Giang Ninh hét to tiếng lại ra tiếp môt quyền: “Dám giết người phụ nữ của tôi, chỉ có một con đường chết”



Cú đấm này lại càng nhanh Càng khỏe!



Càng mạnh!



Càng bá đạo!



Một tiếng ầm…vang lên.



Đập thật mạnh vào ngực Ngụy Minh, dường như giây phút đó nhằm vào ngực anh ta mà đánh xuống.



Cả người Ngụy Minh giống như diều đứt dây, bay ra xa vài chục mét, ngã xuống đất, máu trong mồm phun ra. Khuôn mặt anh ta đã biến thành trắng bệch, trong ánh mắt đầy sự kinh hoàng.



Quá đáng sợ rồi!



Phương Bắc từ khi nào lại có một cao thủ đáng sợ như thế?



Anh ta ngã ra đất, mặt nạ rơi xuống, đầu tóc rũ rượi, khóe miệng toàn là máu tươi, sợ hãi nhìn Giang Ninh, hít mạnh một hơi, không giữ nổi xương ngực đã gắy, sự hoảng loạn trong mắt càng nhiều.



“Ông ba…là do anh giết sao?”



Ngụy Minh có một chút phản ứng lại.



Anh ta đã kiểm tra qua xác chết trên người Thường Tại Sơn, xương trên cơ thể bị gãy tất cả là mười tám cái.



Đều là do một lực cực mạnh đánh gây, chiêu thức rất mạnh mẽ bá đạo, giống như năng lực người thanh niên trước mặt này.



Càng làm cho người khác bang hoàng đó là, nội tạng của Thường Tại Sơn đều bị đánh nát, chiêu thức của Giang Ninh rốt cục đáng sợ: thế nào?



“Giang Ninh!”



Nhìn thấy Giang Linh giống như điên cuồng, Lâm Vũ Chân bị dọa.



cho hết hồn, cô không nghĩ rằng sẽ xảy ra sự việc như này. Suýt chút nữa, chút nữa thôi cô đã không thể gặp Giang Ninh rồi Còn Long Linh Nhi đang ngồi dưới đất, sớm bị dọa cho không còn chút sức lực nào.



Cô ta nhìn Giang Ninh vì cứu Lâm Vũ Chân mà tỏ ra điên cuồng, trên mặt anh đãng đẳng sát khí và nổi giận đều là vì Lâm Vũ Chân.



“Giết anh ta đi!”



Mười mấy người khác đều bị dọa sợ rồi, Ngụy Minh đột nhiên một chiêu cũng không đỡ nổi, bị đánh cho trọng thương đầy mình không đứng dậy nổi, đó chính là cao thủ trong số bọn họ, thực lực tốt nhất trong đám cao thủ.



Nhưng giây phút đó, bọn họ không thể để ý nhiều như thế, không giết được Giang Ninh thì cũng không giết được Long Linh Nhi và Lâm ‘Vũ Chân, tức là cũng không thể hoàn thành mệnh lệnh của Thường Tại Nguyên, đó lại càng là tội chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK