"Sếp Lâm, sao cô lại ở đây?”
Cao Vĩnh vừa hoảng loạn lại vừa vội, thật sự muốn khóc luôn.
“Những lời này đáng lẽ phải là tôi hỏi ông mới đúng, giám đốc Cao”
Lâm Vũ Chân mỉm cười, giả vờ tò mò nói: “Không phải ông đi ký hợp đồng à? Sao bây giờ lại ở khách sạn chứ?”
Mặt Cao Vĩnh nhất thời đỏ lên, liếc nhìn Lâm Vũ Chân rồi liếc nhìn Giang Ninh đứng ở bên cạnh cô. Làm sao ông ta không biết chứ, chút chuyện này của mình chắc chẳn không lừa gạt được bọn họ rồ. Còn có thể giải thích thế nào.
Lễ nào Lâm Vũ Chân đi theo Giang Ninh tới khách sạn thuê phòng à?
Đây chính là tới chặn đường mình thì có!
“Không sao, tôi vừa hẹn đại biểu đầu tư của tập đoàn Sam Sam đến phòng trà ở tầng một nói chuyện. Giám đốc Cao có muốn đi cùng không?”
Cao Vĩnh há miệng muốn nói mình không thoải mái, phải nhanh chóng tới bệnh viện, nhưng Lâm Vũ Chân không để ý tới ông ta, đi thẳng về phía phòng trà.
“Giám đốc Cao, ông làm sao vậy? Sao trông ông có vẻ không thoải mái thế?”
Giang Ninh đi tới và giơ tay vỗ lên vai của Cao Vĩnh: “Sắc mặt không tốt lắm đâu.”
“Không, không”
Cao Vĩnh vội vàng nặn ra một nụ cười.
“Cùng là đàn ông nên tôi hiểu mà”
Giang Ninh mỉm cười: “Nhưng chơi thì chơi, vẫn phải cẩn thận một chút. Lần trước tôi ở phòng vệ sinh thấy nơi đó của một người đàn ông mọc ra lông xanh giống như súp lơ vậy, thật dọa người!”
“Nghe nói… sẽ chết người đấy!”
Vẻ mặt Cao Vĩnh càng khó coi hơn!
Hai chân ông ta mềm nhũn, muốn nói mình phải đi tới bệnh viện kiểm tra!
Giang Ninh lại khoác vai ông ta: “Đi thôi, chúng ta đã thất hứa với tập đoàn Sam Sam, dù thế nào cũng phải xin lỗi bọn họ, cầu xin bọn họ tha thứ. Ít nhất là cùng ăn một bữa, lại đi hát một buổi, tắm một chút chứ hả?”
“Về phương diện này, giám đốc Cao chắc chắn thông thạo. Hôm nay làm phiền giám đốc Cao cùng tiếp khách vậy”
Giang Ninh cười nói.
Cao Vĩnh dường như có thể cảm giác được virus trong cơ thể đang từ vị trí của quý dần dần di chuyển, hình như đang phát triển, sắp mọc ra lông xanh rồi..
Sắp thành súp lơ rồi!
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Ông ta sợ đấy!
“Tôi… Chúng ta không thay đổi chủ đầu tư được không?”
Vẻ mặt Cao Vĩnh buồn bã như đưa đám: “Tập đoàn Sam Sam rất thích hợp. Tôi suy nghĩ nhiều lần, cảm thấy vẫn là bọn họ thích hợp nhất, vậy cứ ký với bọn họ đi. Để tôi tới đàm phán, bảo đảm sẽ ký hợp đồng trong thời gian ngắn nhất, bảo đảm lợi ích của công ty không bị thiệt hại!”
Ông ta thật sự sốt ruột.
Bệnh này mà đi chữa muộn thì có thể lại lan rộng ra không?
Lại không chữa được bệnh hay không?
“Không đổi à?”
Giang Ninh giả vờ kinh ngạc: “Không được. Trước đó giám đốc Cao nói đổi, tập đoàn Sam Sam còn tưởng bọn họ đưa ra điều kiện không tốt, lúc này mới tìm tới tổng giám đốc Lâm muốn bàn lại. Giám đốc Cao cảm thấy chúng ta còn có thể đàm phán được sao?”
“Có có cóiI”
“Điều kiện của bọn họ quả thật không đủ! Chúng ta cần phải tranh thủ thêm quyền lợi cho Lâm thị!”
“Hợp tác với Lâm thị chúng ta thì phải do chúng ta chiếm địa vị chính. Tôi chỉ cố ý gài bẫy bọn họ để nắm được quyền chủ đạo này thôi!”
Cao Vĩnh nắm chặt nắm đấm: “Phải ký! Hơn nữa còn phải ký trong thời gian ngắn. Vậy để tôi tới đàm phán choI”
Ông ta đã không chờ được nữa.
Xông thẳng vào phòng trà.
Lâm Vũ Chân hẹn đại diện đầu tư của tập đoàn Sam Sam, cũng chưa nói với anh ta là hủy bỏ hợp tác và thay đổi chủ đầu tư, chỉ nói về chỉ tiết hợp tác còn có vài điều cần đàm phán.
Người của tập đoàn Sam Sam rõ ràng không muốn nhượng bộ, đã sớm chuẩn bị đầy đủ.
Nhưng anh ta làm sao ngờ được, Cao Vĩnh vừa ngồi vào đã hoàn toàn không khách sáo, phát huy ra tất cả năng lực đàm phán mạnh mẽ của mình!
Ông ta rất có phong độ khẩu chiến ba trăm hiệp, nói đến mức đại biểu đầu tư của tập đoàn Sam Sam không trả lời được, ngoại trừ gật đầu nói đúng ra thì không nói được một câu nào.
“Cứ như vậy đi, hợp tác với Lâm thị chúng tôi tuyệt đối là quyết định chính xác nhất của các người trong năm nay!”
Cao Vĩnh không muốn nhiều lời: “Chi tiết trong hợp đồng đã xác định, khách sạn này có máy tính, nếu bên pháp lý của các anh thấy không thành vấn đề, chúng ta lại ký thôi: Ông ta nói xong liền nhìn về phía Lâm Vũ Chân, dùng ánh mắt hỏi xem Lâm Vũ Chân có hài lòng không?
Nếu còn kéo dài nữa, ông ta sợ thật sự sẽ không kịp đi bệnh viện, sẽ mọc thành súp lơ mất!
Mời đọc truyện trên Vietwriter