Trong nhà còn đang đợi tiền để mua thức ăn, trẻ con đang đợi tiền đi học, người già đang đợi tiền khám bệnh, anh cũng không nhịn nổi nữa.
“Liêu mạng với bọn họI” Không “Liều thôi!” Lập tức có người thứ hai hét lên, theo đó, mười mấy người công nhân, mắt đỏ rực, toàn bộ xông tới biết là ai hô lên một tiếng, tràn ngập lửa hận.
Hôm nay mà còn không trả tiền, bọn họ cũng không sống nối, cùng lắm thì cá chết lưới rách.
“Chúng mày tìm đường chết!” Bạch Mao trừng lớn mắt, tức giận gầm lên. Vậy mà lại có người dám phản kháng, Không đặt anh ta vào trong mắt?
Nếu truyền ra ngoài, sao anh ta còn có thể làm tiếp ở Thành phố Tây Sơn này được.
Vay mạnh gậy trong tay lên, đập thẳng lên cánh tay của người công nhân ở trước mặt. Một tiếng bốp vang lên, vô cùng đau đớn.
“Uỳnh!” Anh ta đưa chân lên, đạp mạnh khiến một người khác trên đất.
Người công nhân bình thường ngày đêm đào bới, mệt mỏi kiệt sức, nào có phải đối thủ của Bạch Mao ra tay tàn độc.
Chẳng bao lâu sau liền có mấy người ngã ra trên đất, đau đớn gào thét.
“Còn ail” Bạch Mao lớn tiếng hét, dọa mấy người khác, lập tức không dám động đậy, tức giận đến cả người run rẩy.
Không dám đến Thấy không còn ai dám bước thêm một bước nữa, Bạch mão nhổ ra một ngụm nước bọt lên trên người mấy người công nhân đang ngã ở trên đất, vẻ mặt coi thường.
“Thứ vô dụng! Cho chúng mày cơ hội mà cũng không dùng được” Anh ta nói xong, liền xoay người đi vào cửa lớn, đóng cửa sắt lại.
Mười mấy người công nhân chỉ có thể đỏ mắt đợi ở bên ngoài, lại không dám xông vào nữa.
Trong phòng làm việc, hương trà tỏa ra khắp nơi.
Người hiểu trà chỉ cần ngửi hương trà này liền có thể xác định được giá trị lá trà này không phải là bình thường. Một cần ít nhất cũng phải mấy chục vạn tệ.
Thân là người phụ trách của mỏ số tám, Chu Chính Hổ kiếm được không ít tiền. Mấy năm nay chỉ riêng nhà cũng đã mua được mấy căn chứ đừng nói đến cửa hàng, vậy thì phải mua cả một con phố.
Da hơi ngăm đen, đeo một sợi dây chuyền vàng lớn, nghe nói và nhẫn ngọc ở ngón tay cái còn là cạy ra từ tay của một người chết.
Những năm này, tay ông ta chưa làm được mấy việc sạch sẽ.
“Muốn tiền?”
Ông ta uống một ngụm trà, lạnh giọng cười.
“Nằm mơ sao? Nửa năm trước từng trả một lần đã là thương cho bọn họ rồi”
“Không muốn làm thì đừng làm. Cút! Gây chuyện với tao, muốn chết à?”
Bạch Mao cười: “Giám đốc Chu, không cần quan tâm đến bọn họ. Một đám thấp hèn. Bọn họ không làm, vậy mấy tháng tiền lương trước cũng không cần trả nữa” Một người chẳng qua cũng chỉ mấy nghìn tệ, nhưng cả mỏ số tám thì không phải là ít. Khoản tiền này, mang đi đầu tư thì lại có thêm một khoản thu nhập.
Chu Chính Hổ nheo mắt.
Loại chuyện này, ông ta làm không ít, dùng số tiền nên trả cho công nhân mang đi đầu tư mua cửa hàng, một cuộc làm ăn lời lộc.
Lại nói, những công nhân này không hề dám phản kháng.
Cả mỏ Thành phố Tây Sơn, mọi người đều là người quen.
Chương 1001:
Những người không có văn hóa, không có bản lĩnh này, chỉ cần còn muốn làm việc ở Thành phố Tây Sơn thì chỉ có thể vào mỏ làm việc. Đắc tội với ai thì họ cũng chẳng có kết quả tốt đẹp.
Mấy nghìn tệ thì có thể bắt chẹt tôn nghiêm của một người. Cảm giác này đúng là rất kỳ diệu.
“Mấy người đó, đã bắt được chưa?”
Ông ta nhìn Bạch Mao: “Đám chó này lại còn nói muốn tìm ông chủ mới để tố cáo, đòi tiền lương. Đúng là nực cười.”
“Đòi? Bọn chúng biết Lâm Thị gì đó ở đâu? Ai sẽ để ý đến bọn chúng” Bạch Mao uống một cốc trà, cười n ã nói rồi, một đám thấp kém. Bọn chúng thì hiểu cái gì. Kiểu ông chủ lớn đó sẽ để ý đến những nhân vật nhỏ bé như bọn chúng sao?”
“Đúng rồi. Giám đốc Chu, Tập đoàn Lâm Thị đó thật sự đã thu mua Công ty khoáng sản chúng ta rồi sao? Tôi nghe các anh em của mấy địa phương khác nói, Tập đoàn Lâm Thị đó không phải làm ăn trong ngành này của chúng ta”
“Thu mua cái con khỉ” Chu Chính hổ mắng: “Mấy dòng họ lớn của Bắc Phương đó đột nhiên không cần nữa, có chút kỳ lạ. Hút máu chúng ta nhiều năm như vậy, bọn họ đã lấy được bao nhiêu tiền?”
“Hiện giờ bán lại là bán lại, đã từng hỏi qua chúng ta chưa?”
Ông ta hắng giọng, bất mãn nói: “Không có chúng ta bán mạng cho bọn họ thì bọn họ sao có thể nắm được toàn bộ khoáng sản của Thành phố Tây Sơn. Hiện giờ bọn họ không cần nữa, vậy công ty này chính là của chúng ta” Đây không chỉ là suy nghĩ của ông ta, người nắm quyền thực tế của Công ty khoáng sản Hắc Tinh chẳng có có ai để tâm đến cái gọi là thu mua này.
Thành phố Tây Sơn là địa bàn của bọn họ, tất cả của nơi này đều năm trong sự khống chế của bọn họ. Tập đoàn Lâm Thị muốn thò tay vào?
Năm mơi “Đúng thế. Kiếm tiền mua bán như vậy cho người khác, ai mà cam tâm” Bạch Mao lại uống một ngụm trà: “Tôi thấy e là Tập đoàn Lâm Thị đó còn chẳng dám đến”
“Uỳnh!” Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một âm thanh, kêu gào muốn Chu Chính Hổ phát tiền lương.
Chu Chính Hổ nhíu mày, Bạch Mao lập tức đứng dậy.
“Con mẹ nó, đám chó không biết sống chết này!” Anh ta tức giận: “Giám đốc Chu, ông uống trà, tôi đi xử lý bọn chúng, để bọn chúng cả đời này cũng không mở miệng ra nói được nữa” Nói xong, từ sau cửa, Bạch Mao cầm lên cây gậy sắt.
Bọn họ làm em sợ “Đồ chó, không đánh chết chúng mày, có phải chúng mày không từ bỏ không?”
Bạch Mao xong vào, trừng lớn mắt, vô cùng hung dữ, giương gậy sắt trong tay lên, giống như kẻ điên, dọa mười mấy người công nhân, cổ họng đều khô lại.
Bọn họ muốn lùi lại, nhưng lần này Bạch mao không cho bọn họ cơ hội nữa.
“Bốp!” Một phát gậy sắt của anh ta đánh lên người của một người công nhân, vô cùng hung ác. Người công nhân đó ngã ra trên đất, hay tay ôm đầu, kêu lên thảm thiết.
“Kêu! Kêu đi!” Bạch Mao tức giận: “Tao cho chúng mày kêu đấy! Làm phiền Giám đốc Chu uống trà, tao cho chúng mày kêu nữa đấy!” Gậy sắt của anh ta công đến đập lên đầu người công nhân đó, giống như thể nếu không đánh chết người đó thì không thể nào răn đe được đám công nhân thấp kém này!
Tiếng kêu thảm thiết, tê tâm liệt phế. Không bao lâu sau, trên đầu người công nhân đó thấm đẫm máu tươi.
“Dừng tay! Dừng tay lại!”
“Anh sẽ đánh chết anh ta mất! Dừng tay!” Những người công nhân hác lập tức xông đến, nhưng Bạch Mao không hề để ý tới, cũng đánh bọn họ một trận như Vậy.
“Đánh chết? Đánh chết chúng mày thì chúng mày cũng chỉ là chết vô ích” Anh ta cười lớn, giống như điên cuồng, một chân đạp ngã ngã một người công nhân, sau đó, giương cao gậy sắt trong tay, nhìn những người xung quanh, bọn họ lập tức kinh hồn bạt vía.
Một gậy này đập lên đầu, không chết thì cũng thành tàn phế.
Chương 1002:
“Đi chết đi! Đồ chó!” Bạch Mao gào lớn, dùng toàn bộ sức lực, muốn đập nát cái đầu trước mặt.
Nhưng, đột nhiên vào lúc này, tay anh ta không cử động được.
Gậy sắt dừng lại trong không trung, khó có thể cử động thêm chút nào.
“Hửm?”
Trong lòng Bạch Mao kinh ngạc, lập tức xoay đầu nhìn.
Một khuôn mặt xa lạ, rất sạch sẽ xuất hiện trong tầm mắt của anh ta: “Mày là ai?”
“Uỳnh!” Giang Ninh chăng thèm nhiều lời.
Một chân đạp mạnh lên đầu gối Bạch Mao, trong nháy mắt, anh ta quỳ xuống trên mặt đất. Một tiếng bộp vang ên, đá trên mặt đất cũng bị chấn động.
“AI Tiếng kêu thảm thiết này là do Bạch Mao phát ra.
Xương đầu gối của anh ta, vỡ rồi!
“Mày…”
“Bốpt” Bạch Mao còn chưa kịp lên tiếng, Giang Ninh lại tát thêm một phát, khiến cho ba cái răng của anh ta bay ra, máu tươi chảy ra từ trong khóe miệng.
“Mày là… ai?”
Trước mắt Bạch Mao nổ đầy sao, đầu óc cũng choáng váng, đầu gối bị gãy khiến anh ta gân như ngất đi, nhưng cái đau xuyên vào xương tủy lại khiến anh ta tỉnh táo.
“Mày không có tư cách biết.” Giang Ninh lại giáng thêm một cái tát, đánh thẳng lên mặt Bạch Mao, khiến cho mặt anh ta sưng lên.
“A… Rốt cuộc mày là đứa nào?”
Bạch Mao đau đớn vô cùng, quỳ trên mặt đất, trong miệng toàn là máu, nói cũng ậm ờ không rõ.
Anh ta quay đầu, nhìn phía sau Giang Ninh chính là mấy người công nhân mà Chu Chính Hổ bảo anh ta bắt. Ngay tức khắc, anh ta đã biết, đây là người do bọn họ gọi tới.
Đồ chó, lại còn dám gọi trợ thủ.
“Người đâu! Người đâu!” Bên trong, mấy chục người xông tới, trong tay mỗi người đều cầm gậy sắt, hung hãn vô cùng.
Những người công nhân đó sợ đến sắc mặt trắng bệch.
“Đừng sợ” Ngược lại, Lâm Vũ Chân chẳng hề căng thẳng, cảm xúc hiện giờ của cô chỉ có phẫn nộ.
Nếu không phải tận mắt đến xem, cô thà rằng không tin trên thế giới này con người hung tàn như vậy, lại có thể ra tay tàn nhãn như vậy với những người lao động ở tầng lớp thấp đáng thương vô tội này.
Anh ta còn là người sao?
Lần đầu tiên cô cảm thấy có lúc nói đạo lý không thể giải quyết được vấn đề. Giang Ninh không thể nhẹ nhàng tha cho những tên khốn nạn này.
“Chống ơi” Lâm Vu Chân cắn môi, lớn tiếng gọi: “Bọn họ làm em sợ”.
Chồng tôi sẽ xử lý các người Giọng cô vừa dừng lại.
Uỳnh!
Một âm thanh cực lớn vang lên, cả người Bạch Mao bay ra. Cả một cơ thể cao một mét chính, nặng hơn một trăm cân lại giống như con diều đứt dây, nhẹ nhàng bay đi, nặng nề đáp xuống đất.
Chương 1003:
Tiếng kêu thảm thiết này giống như tiếng mổ lợn. Cả người Bạch Mao lăn trên đất, ôm lấy đầu gối và đùi của bản thân, cả người đều đang co giật.
“Làm vợ tao sợ?”
Giang Ninh nhướn mày, hét lớn: “Chúng mày tìm đường chết rồi!” Không đợi mấy chục người đó phản ứng, Giang Ninh đã hành động rồi.
Giống như một con khủng long bạo chúa trong dáng vẻ hình người, nháy mắt xông vào trong đám người, mạnh mẽ đánh bay từng người.
Trong nháy mắt, nào có còn ai có thể đứng vững.
Người xung quanh đều kinh ngạc đến ngẩn người.
Bọn họ không ngờ Giang Ninh lại giỏi đến như vậy.
Thân thủ của Bạch Mao này, bọn họ đã từng chứng kiến.
Vừa rồi mấy chục người cũng khó mà chống đỡ được.
Nhưng ở trước mặt Giang Ninh, đám người Bạch Mao căn bản chẳng có sức mà đánh trả.
“Anh ta… Anh ta là ai?”
“Giỏi quát”
“Bạch Mao cũng không phải là đối thủ!” Mấy người công nhân thấp giọng thảo luận, vừa hưng phấn, vừa căng thẳng, Nhìn thấy người đến cùng Giang Ninh là người quen của mình thì vội vàng đi tới chất vấn.
“Hoa Sinh, mọi người trở về rồi”
“Anh ta là ai vậy? Sao dám đánh cả Bạch Mao?”
“Đây là muốn làm lớn chuyện à? Anh mau đưa bọn họ rời đi đi” Hoa Sinh chính là người trước đó tới Đông Hải xin Lâm Vũ Chân cứu mạng. Lúc này nhìn thấy Giang Ninh ra tay, hô hấp của anh ta cũng trở nên gấp gáp.
Giờ anh ta mới hiểu vì sao trước đó Giang Ninh dám nói có thể khiến đám chó này biến mất.
Quá giỏi.
Anh ta cảm thấy cơ thể của bản thân đã tê dại cả rồi.
“Bọn… Bọn họ là…” Yết hầu anh ta chuyển động, mất một lúc mới phản ứng lại được, vội vàng giới thiệu: “Đây chính là nữ Bồ Tát”
“Lâm Vũ Chân của Tập đoàn Lâm Thị ở Đông Hải, Giám đóc Lâm! Bà chủ mới của chúng ta” Hoa Sinh kích động nói: “Giám đốc Lâm là đến giúp chúng †a. Cô ấy cùng với anh Giang đều đến để giúp mọi người.” Nghe vậy, cả đám người đều ngẩn người, dường như không dám tin.
Đông Hải?
Đó là ở khu vực Đông Nam.
Cách Đại Tây Bắc, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta cảm thấy xa. Mấy người Hoa Sinh thật sự chạy đến Đông Hải, còn thật sự mời đến người chủ mới, người của Tập đoàn Lâm Thị.
Nhìn thấy Lâm Vũ Chân xinh đẹp trẻ tuổi trước mặt, bọn họ có cảm giác không dám tin.
Chỉ một người phụ nữ như cô ấy, cho dù cộng thêm một Giang Ninh, lẽ nào dám đấu với người của Công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tinh?
Chắc là đùa.
Đến lúc đó không chỉ không giúp được mọi người mà ngược lại hai người họ cũng bị liên lụy. Vậy thì đúng là tội lớn rồi.
Chương 1004:
“Hoa Sinh, anh mau đưa bọn họ đi đi. Làm Bạch Mao bị thương, chuyện phiền phức rồi.”
“Đúng thế. Đám chó Chu Chính Hổ là người thế nào, lẽ nào anh không biết sao? Sao anh còn dám về đây”
“Đi maul Các anh mau đi đi” Một nhóm đồng nghiệp đều là công nhân đều ào ào bảo.
Hoa Sinh đưa mấy người Giang Ninh rời đi. Bởi vì bọn họ hiểu rất rõ Chu Chính Hổ là người thế nào.
Ông ta tuyệt đối sẽ không tha cho đám người Giang Ninh.
Hoa Sinh có phẩn khó xử.
Đương nhiên anh ta không muốn liên lụy đến Lâm Vũ Chân, người tốt như vậy không thể bị làm hại.
Anh ta quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân. Lâm Vũ Chân lại lắc đầu.
“Chúng tôi sẽ không đi, không giải quyết được vấn đề ở đây, tôi sẽ không rời đi” Lâm Vũ Chân nghiêm túc nói: “Hiện giờ Công ty khoáng nghiệp này đã thuộc về Tập đoàn Lâm Thị chúng tôi thì bắt buộc phải tuân thủ quy tắc của Tập đoàn Lâm Thị, không thể bắt nạt người thành thật như vậy”
“Bọn họ nghe theo thì tôi sẽ cho cơ hội. Nếu bọn họ không nghe…” Cô quay đầu nhìn Giang Ninh: “Chồng tôi sẽ xử lý bọn họ”.
Nhất định hối hận Giang Ninh một cước đá bay Bạch Mao vào trong tòa nhà văn phòng, nhìn đám người Lâm Vũ Chân, hờ hững nói: “Anh đi vào nói chuyện bọn chúng. Bọn em ở đây đợi anh” Nói xong, anh đi thẳng vào trong tòa nhà văn phòng, để lại ở trên đất đám côn đồ gấy tay gãy chân, đau đớn gào thét.
Thấy Giang Ninh một mình đi vào trong tòa nhà văn phòng, những người công nhân đó không ngăn được thì càng cảm thấy lo lắng, nhưng lại không biết nên khuyên như thế nào.
“Mọi người cầm hết công cụ lên” Không biết là ai hô lên một tiếng: “Người ta từ xa đến giúp chúng ta, tuyệt đối không thể để họ xảy ra chuyện”
“Đúng thế”
“Nếu Chu Chính Hổ làm họ bị thương, chúng ta liều mạng với đám chó này” Rất nhanh sau đó, mười mấy công nhân liền ngăn Lâm Vũ Chân ở phía sau, từng người cầm lấy xẻng sắt dùng cho việc đào mỏ, nắm chặt trong tay, trên mặt mang đầy vẻ đề phòng.
Mà cùng lúc này.
Trong phòng làm việc, Chu Chính Hổ nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, tức đến sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Thằng nhãi Bạch Mao này rốt cuộc đang làm cái gì, lâu như vậy mà còn chưa xử lý xong?”
Ồn ào ầm ï ảnh hưởng đến tâm trạng uống trà của bản thân ông ta. Đúng là đáng chết.
Chu Chính Hổ tức giận mắng một câu. Chính vào lúc ông †a định mở cửa, đi ra mắng Bạch Mao thì cửa được kéo ra, ông ta liền nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ.
“Mày là đứa nào?”
Chu Chính Hổ lập tức hét lên: “Người đâu! Sao ai cũng cho vào thế này? Người đâu?”
“Ông là đang nói bọn họ? “Giang Ninh nghiêng người, Chu Chính Hổ vừa hay nhìn thấy, mười mấy người ở trong hành lang lúc này đều đang nằm trên mặt đất, cả người co giật, chẳng nói ra được thành lời.
Chấn động, sắc mặt ông trắng bệch.
Chuyện này… Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
“Bàn bạc?”
Giang Ninh đi thẳng vào bên trong, liếc nhìn môi trường trong phòng làm việc, khẽ gật đầu.
“Cũng rất xa hoa. Có tiền trang trí phòng làm việc mà không có tiền trả tiền lương cho công nhân?”