“Trần Mộc Châu” Nghe thấy lời của cô ta, Tư Mộ Hàn ngay lập tức cau mày ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc gọi tên cô ta một tiếng, anh nói tiếp: “Dựa theo hành vi trước kia của cô, tôi không cảm.
thấy lời của cô có thể tin được”
“Tôi biết những chuyện mà tôi làm trước đây quả thật rất dễ làm.
cho người ta hiểu lầm nhưng mà người dì đi cùng tôi vẫn còn canh giữ ở đó, bây giờ dì ấy rất nguy hiểm, tôi đã từng nhìn thấy người đàn ông đó ở bên cạnh Abel, tôi biết có thể anh sẽ không tin nhưng trước đó tôi đã từng ở trong nhà Yaren với Dương Thừa Húc một thời gian, trước khi Abel đến người đàn ông kia theo sát ông ta từng bước”
Mặc dù đã đoán trước được Tư Mộ Hàn sẽ không tin cô ta, nhưng đối với người mà mình từng thích Trân Mộc Châu vẫn không nhịn được, nhất thời lo lắng giải thích.
Tư Mộ Hàn nhìn dáng vẻ lo lắng của cô ta hơn một phút đồng hồ mới nhíu mày nói với trợ lý: “Chuyện này giao cho anh phụ trách, anh dẫn người đi theo cô ta, nếu như tin tức là thật thì bắt người về đây cho.
tôi, nếu như tin tức là giả…”
Anh nói rồi nhìn Trần Mộc Châu, khit mũi sau đó lại nhanh chóng cúi đầu, phất tay ra hiệu hai người có thể đi.
Chỉ cần có người đi theo, Trần Mộc Châu không ngại rốt cuộc là ai dẫn đội, cô ta đi theo ở sau lưng trợ lý lộ vẻ sốt ruột không nhịn nổi.
Dì Hứa vẫn còn đang canh giữ ở bên kia, tuy nói những người kia không biết dì Hứa nhưng ai biết được những người đó sẽ điên cuồng đến mức thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, cô ta đã đi ra ngoài một thời gian dài như vậy nếu như không quay lại sợ là thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Động tác của trợ lý Bình rất nhanh, Trần Mộc Châu đi theo phía sau anh ta vừa mới từ thang máy đi ra thì đã có bốn năm chiếc xe dừng ở trước cổng, tất cả mọi người đã được gọi đủ, nhanh chóng đi về phía mục đích dưới sự dẫn đường của cô ta!
Một nhóm mười mấy người đi theo sau lưng Trần Mộc Châu, chưa tới nửa tiếng đã đến đích.
Nhưng mà mặc dù tìm rất nhiều vòng nhưng vẫn không thể tìm thấy Hứa Minh Ngọc, hốc mắt Trần Mộc Châu đỏ bừng nhìn cánh cửa màu đỏ tươi ở cách đó không xa hít sâu một hơi, ra hiệu với trợ lý đứng ở bên cạnh mình rồi đi về phía trước.
Cho đến khi đứng vững ở trước cổng cô ta mới cảm giác được chỉ một cánh cửa của tòa nhà đã có thể làm cho người ta rất ngạc nhiên.
Dựa theo âm thanh trước đó miễn cưỡng mới có thể nhớ kỹ Trần Mộc Châu mím môi, càng gõ sắc mặt càng khó nhìn,cuối cùng gần như dừng lại.
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới bây giờ Hứa Minh Ngọc rất có thể.
đang ở trong tình trạng nguy hiểm, cô ta mới miễn cưỡng đè sự nôn nóng ở trong lòng xuống, chịu đựng run rẩy gõ hết.
Trợ lý đã dẫn theo một đám vệ sĩ mai phục ở hai bên cổng, chỉ cần cửa vừa mở ra thì chắc chắn tất cả đám người này sẽ xông vào.
Nhưng tai nạn thường thường chỉ xảy ra trong nháy mắt, chỉ nghe trên cửa truyền đến một tiếng rất nhỏ: “Cạch!” ngay sau đó trên cánh cửa đột nhiên hé ra một cái khe nhỏ Trần Mộc Châu bị giật vào một cách mạnh mẽ, cô ta chỉ kịp thét lên một tiếng ngắn ngủi đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Khe cửa mở ra cực kỳ chật hẹp vừa vặn đủ để Trần Mộc Châu bị kéo vào, tất cả vệ sĩ ở đây đều không kịp phản ứng trơ mắt nhìn người biến mất ở trước mặt mình, cánh cửa cũng đã bị đóng lại, tòa nhà này quả thực hơi kỳ lạt Sắc mặt của trợ lý thay đối không ngừng, hít sâu hai cái rồi dặn dò những người đi theo phân tán ra điều tra xem bốn phía có vấn đề gì hay không,bản thân thì đi đến nơi hẻo lánh gọi điện thoại báo cáo cho chủ tịch, nơi này hoàn toàn xác thực có vấn đề.
Anh ta nói nhanh chóng và giải thích đơn giản, Tư Mộ Hàn bèn cử thêm một đám người tới, nếu như thực sự không được thì chỉ có thể xông vào.