Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 34




Lâm Vũ Chân bị mắng thì vẻ mặt càng khó coi hơn.



“Đừng tưởng bây giờ cháu chịu trách nhiệm dự án này lại đắc ý vênh váo. Ông đồng ý để dự án này lại cho cháu thì cháu phải biết ơn bác cả của cháu mới phải. Nếu không có nó tiến cử cháu, ông sẽ không cho cháu cơ hội này đâu'”



Ông cụ nói lời này quá trực tiếp.



Lâm Vũ Chân đột nhiên cảm thấy có chút châm chọc.



Mình đã cố gắng làm việc, nhẫn nhục chịu khó, bị bao nhiêu uất ức?



Lâm Cường không những không có bất kỳ trợ giúp nào, còn đang âm thầm ngáng chân. Bây giờ thì hay rồi, Lâm Tiêu lại bảo mình phải biết ơn ông ta.



Biết ơn ông ta vẫn luôn gây khó dễ cho mình sao?



“Ông nội, từ khi cháu còn nhỏ thì ông đã bất công với cả nhà chúng cháu, cháu cũng không nói gì”



Lâm Vũ Chân hít sâu một hơi: “Nhưng ở trước đúng sai, ông có thể có chút nguyên tắc không?”



“Làm càn!”



Lâm Tiêu giận dữ, đập bàn một cái: “Cháu dám nói chuyện với ông như vậy à?”



Ông cụ căm tức nhìn Lâm Vũ Chân, không ngờ cô lại không biết người trên kẻ dưới như vậy.



“Lâm Văn! Đây chính là con gái mà con dạy à? Nếu con không biết dạy thì đừng có sinh ra!”



Lâm Tiêu chửi ầm lên: “Sinh ra một kẻ phải đền tiền thì có tác dụng gì? Nhà họ Lâm ta có thể trông cậy vào các con sao? Tất cả đều cút ra ngoài cho bai”



Lâm Văn muốn cãi lại nhưng ông phát hiện mình nói chẳng thể nói được gì nữa.



Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng ấm ức của Lâm Vũ Chân thì ông lại tự trách, lại thấy xấu hổ. Ông làm ba mà không thể che gió che mưa cho con gái của mình thì cũng thôi, còn làm cho cô phải chịu sự khinh thường và sỉ nhục như vậy!



Mời đọc truyện trên truyện 88



Lâm Văn chặt siết chặt nắm tay, chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như ngày hôm nay.



“Vũ Chân, chúng ta đi thôi.”



Ông nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, lần đầu tiên cảm thấy người ba này đã cách ông quá xa.



Lâm Vũ Chân không nói gì, đẩy Lâm Văn rời đi.



Phía sau, Lâm Tiêu vẫn còn đang hùng hùng hổ hổ. “Sâu mọt! Cả nhà đều là một đám sâu mọt! Chẳng có chút lòng biết ơn nào cả. Tôi đúng là mát mù nên mới cho các người cơ hội!”



Tim hai ba con Lâm Văn đau thất lại. Không ngờ những lời sỉ nhục như vậy lại được nói ra từ trong miệng người thân nhất của bọn họ. Đi ra khỏi cổng biệt thự, vẻ mặt hai người rất khó coi.



Có ức, có bất lực, có thất vọng, còn có cả phẫn nộ!



Giang Ninh đã đoán trước được rồi.





Trải qua lần này, bọn họ hản sẽ hiểu rõ nhà họ Lâm đã không liên quan gì đến bọn họ nữa.



Sở dĩ bọn họ còn có thể ở lại nhà họ Lâm, chẳng qua bởi vì bây giờ Lâm Vũ Chân còn có giá trị lợi dụng thôi.



Một khi dự án này hoàn thành, Lâm Tiêu sẽ hoàn toàn không do dự đá Lâm Vũ Chân ra khỏi nhà họ Lâm!



Hắn không hỏi, chỉ đi tới thay Lâm Vũ Chân, đẩy xe lăn của Lâm Văn: “Vũ Chân, em đi mở cửa xe, chúng ta về nhà”



Bầu không khí trên xe có chút nặng nề. Lâm Văn ngồi ở phía sau, cuối cùng không nhịn được. nữa tức giận đấm một cái vào trên cái đùi không hề có cảm giác của mình.



“Vô dụng! Vô dụng!”



Lâm Văn đấm vào chân mình: "Lâm Văn, mày chính là kẻ vô dụng!”



“Ba!”



Lâm Vũ Chân đau lòng, quay đầu lại, không nén được mà rơi nước mắt: “Ba đừng như vậy.”



“Vũ Chân, là ba vô dụng, ba có lỗi với con! Ba khiến con phải chịu uất ức như vậy”



Môi Lâm Văn run rẩy. Ông tự trách và càng xấu hổ hơn.



Nếu mình không tàn phế thì chác chán tình hình đã không như vậy.



Cho dù Lâm Tiêu khinh thường Lâm Vũ Chân là con gái, nhưng ít ra mình còn có thể che gió che mưa cho con bé, không để cho người ta bắt nạt con bé.



“Ba, con không trách ba đâu, thật đấy. Từ trước đến nay con chưa từng trách ba”



Lâm Vũ Chân lắc đầu: “Ba và mẹ đều rất yêu thương con, đều dành thứ tốt nhất cho con. Con đều biết hết, ba không cần tự trách đâu”



Hôm nay, cô đã hoàn toàn thấy rõ, cả nhà bọn họ ở trong mắt Lâm Tiêu gần như không có chút trọng lượng nào.



Cho dù bọn họ có cố gắng hơn nữa thì có ích lợi gì?



Cuối cùng, còn không bằng vài câu nói dễ nghe của Lâm Cường.



Lâm Văn nắm lấy tóc của mình. Ông hận mình không có năng lực. Lâm Vũ Chân càng an ủi ông, trái lại ông càng thêm áy náy.



“Ba, bây giờ Vũ Chân chịu nhiều uất ức như vậy, quả thật đều là trách nhiệm của ba””



Giang Ninh vẫn im lặng, chợt liếc nhìn gương chiếu hậu nói.



Lâm Vũ Chân vội quay đầu lại: “Giang Ninh, anh nói gì vậy?”



“Cũng bởi vì sự mềm yếu của ba, cho nên tất cả mọi người nhà họ Lâm mới khinh thường các người, dám tùy ý sỉ nhục mẹ con và Vũ Chân. Bọn họ là phụ nữ lại phải chịu đựng nhiều chuyện như vậy, ba thật sự nên cảm thấy xấu hổ”



Mời đọc truyện trên truyện 88

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK