“Cứu người! Cứu người đi đất” Không rảnh quản người bắn ra mũi tên đó là ai, Tiết Phương Dương hãi hùng khiếp vía, lo lắng một mũi tên khác lại đến, sẽ giết chết ông ta.
Nhưng căn bản là không có người quản ông ta.
Phi.
Lại là một mũi tên bản ra, phốc một tiếng, ghim một cái chân khác của Tiết Khải ở trên mặt đất.
AI Toàn thân Tiết Khải run rẩy.
Tiếng kêu thảm thiết khiến cho người khác tê cả da đầu.
Chuyện này chẳng lẽ còn chưa kết thúc sao?
Tiết Phương Dương nghe tiếng kêu thảm thiết của Tiết Khải, cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khổi ồng ngực.
Tên sát thủ kia điên rồi.
Người mà ông ta muốn giết là Giang Đạo Nhiên.
Vì sao anh ta lại muốn giết Tiết Khải.
“Còn lo lắng cái gì nữa? Cứu người trước đã” Tiết Phương Dương còn đang ngẩn người, Giang Đạo Nhiên đã vọt tới, đưa tay dùng sức nắm lấy mũi tên đang đóng ở trên mặt đất.
“Tiết Khải, con nhãn nhịn một chút, có chú đây cứu con” Giang Đạo Nhiên hét lớn một tiếng, rút mũi tên ra, bàn tay cũng bị đâm thủng, máu tươi chảy ra.
Phi.
Lại là một mũi tên khác.
Hồn Tiết Phương Dương cũng sắp bị dọa bay.
Chỉ là một tiên này không bắn trúng cái gì, chỉ bắn vào bả vai Giang Đạo Nhiên, chỉ cần mũi tên chếch lên mấy centimet như lúc trước, sợ là sẽ bắn thủng trái tim của Giang Đạo Nhiên.
Tiết Phương Dương đang đứng xem, nhìn thấy bị dọa tới mức la hoảng lên.
“Cẩn thận” Ông ta không nghĩ tới, Giang Đạo Nhiên có thể vì cứu con trai của mình, mà ngay cả mạng của mình cũng không cần.
Kể cả chính ông ta cũng không có loại dũng khí này.
“Bắt người mau!”
“Ở tầng hai! Nhanh!”
Nhanh cứu người.
Một nhân viên bảo vệ nhìn thấy được phương hướng phóng tới của mũi tên, lập tức chỉ lên tầng hai, toàn bộ người chạy về phía cầu thang.
“Aa” Tiết Khải còn đang kêu thảm, sắc mặt trắng bệch, đau đớn không chịu nổi, nước mắt chảy ròng.
“Chú ơi cứu cháu! Nhanh! Mau cứu cháu.” Anh ta cũng không la lên để Tiết Phương Dương cứu mình, Vì người cứu mạng mình lúc nãy vậy mà lại là Giang Đạo Nhiên, là người chú mà cho tới bây giờ anh ta vẫn thấy ngứa mắt.
“Đừng nóng vội.” Giang Đạo Nhiên hai tay bắt lấy một mũi tên cuối, dùng hết sức lực toàn thân, nhưng góc độ này mũi tên ghim quá chặt, ông ta căn bản không làm được gì.
“Phương Dương! Anh đừng chạy nữa! Cứu con trai của anh trước!”
Ông ta hét lớn một tiếng, âm thanh rất lớn, quanh quẩn xung quanh toàn bộ hội trường.
Gần như khiến cho tất cả mọi người đều nghe được, thân thể của Tiết Khải đang lâm vào cảnh hiểm nguy, gần như lúc nào cũng có thể bị giết chết, nhưng Tiết Phương Dương lại còn có thể nghĩ đến chạy?
Đó không phải là con trai ruột của ông ta hay sao?