“AI” Anh ta kêu lớn một tiếng, ngẩng đầu nhìn Giang Ninh: “Mày là ai! Muốn chết à! Dám cản xe của tao, tao đánh chết… AI” Một cái tát làm cho Đổng Vĩ ngậm miệng lại. Anh Cẩu tiến lên, xách Đổng Vĩ lên với ánh mắt hung ác và nói: “Nói chuyện với đại ca tao thì có lễ độ chút!”
“Các người…”
“Bụp!” Anh Cẩu lại tát một cái: “Đại ca tao không bảo mày mở miệng, mày thử nói một chữ nữa xem!” Đổng Vĩ lập tức không dám lên tiếng. Lúc này, người mà anh ta dẫn đến đều còn trong xe, ngã chổng vó ở đó, không thể ra được, một mình anh ta làm sao là đối thủ của nhiều người như vậy?
“Hoa Sinh, là do mày đánh à?” Giang Ninh hỏi.
“Mày… rốt cuộc mày là ai? Tao đánh đó thì sao? Thành phố Tây Sơn này còn có người mà Đổng Vĩ tao không dám đánh sao!” Anh ta cắn răng, sắc mặt dữ tợn: “Tao nói cho mày biết, tao là người của cậu ba Trấn, nếu mày… AI” Anh Cẩu không để anh ta nói nhảm. Việc Giang Ninh không hỏi, Đổng Vĩ không thể nói sao?
“Đập vỡ răng của anh ta!” Giang Ninh thản nhiên nói: “Ngoài ra, những người trong xe kia, chú Cẩu, cậu biết xử lý thế nào mà”
“Vâng!” Anh Cẩu quát lớn.
“Mày, tụi mày muốn làm gì! Tụi mày muốn làm gì tao!” Sắc mặt Đổng Vĩ tái nhợt, nhất là nghe thấy Giang Ninh nói lời tàn nhãn như vậy, trên mặt ngay cả cũng cảm xúc chấn động cũng không có. Trong mắt anh, anh coi việc giết anh ta cũng giống như giãm chết một con kiến vậy.
“Kengl” Anh Cẩu không có chút khiêm nhường nào, đưa tay lên là vài bạt tay, trực tiếp nhổ bay răng của Đổng Vĩ. Máu tươi tràn ra theo khóe miệng Đổng Vĩ khiến anh ta liên tục kêu thảm thiết.
“Không phải mày thích cậy mạnh hiếp yếu sao?” Anh Cẩu tức giận ngút trời: “Có bản lĩnh thì mày đến ức hiếp tao đi!”
“Bốpt” Mười mấy cái tát liên tiếp của anh ta, mỗi cái tát đều nhổ răng đến Đổng Vĩ gần như sắp hôn mê nhưng lại bị cơn đau đớn kịch liệt kia kích thích mạnh mẽ mà tỉnh lại. Nhưng trong phút chốc, Đổng Vĩ ngã ở đó, miệng toàn là máu, cả người co rúm, răng trong miệng không còn lại một cái, ngay cả nói chuyện cũng nói không rõ ràng.
“Tụi, tụi mày…” Vẻ mặt anh ta sợ hãi, nhìn đám người Giang Ninh, yết hầu trượt xuống, bị máu của chính mình làm cho sặc ho dữ dội.
Giang Ninh đi qua, từ trên cao nhìn xuống anh ta, giống như nhìn một con chó chết: “Chơi trò nắm đấm thì tao mới là ông tổ đây này!”
“Đúng rồi, tao tên Giang Ninh, người của Lâm thị. Trở về nói với cậu ba Trấn gì đó kia là rửa sạch cổ đi, tao đến rồi đó!”
Toàn thân Đổng Vĩ run rẩy, máu tươi đầy miệng, ngay cả một câu cũng nói không ra.
Người của Lâm thị? Mấy thằng này đều là người của Lâm thị sao? Bọn họ… thật to gan, dám đánh nhau ở thành phố Tây Sơn, thật sự cho rằng bọn họ có thể trắng trợn ở bất kỳ đâu sao?
“Đúng rồi” Giang Ninh đi hai bước rồi lại quay đầu qua. Lỗ chân lông Đổng Ví lập tức nở ra, anh ta sợ hãi không thôi: “Đừng ra tay với những người bình thường này nữa! Mày muốn động thì tìm tao, tao tiếp đến cùng” Nói xong, Giang Ninh rời đi mà không quay đầu lại. Đổng Vĩ ngã trên mặt đất, một hồi lâu mới tích được sức lực, chậm rãi bò dậy. Anh ta lau máu tươi ở khóe miệng, cố sức khạc vài cái, phun toàn bộ mảnh vụn răng xen lẫn máu ra ngoài, tức giận đến cả người run lên.
“Giang Ninh! Giang Ninh! Tao cầu cho mày chết không được yên!” Đổng Vĩ nói chuyện có chút mơ hồ. Anh ta không có răng, cho dù muốn cắn người cũng không cắn được. Mặt anh ta đầy vẻ dữ tợn, mặc kệ những người mà bản thân anh ta dẫn theo, lập tức đi tìm Tạ Trấn.
Cùng lúc đó, Tạ Trấn hùng hùng hổ hổ đuổi đến một căn nhà trên núi. Căn nhà trên núi này ẩn núp trong thôn nhỏ trên núi. Bầu không khí tốt lành, yên tĩnh, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở đây giống như cảnh tiên. Tạ Trấn không có nhã hứng tốt như vậy. Anh ta bước nhanh vào phòng uống trà, ngồi thẳng xuống, trực tiếp trút ừng ực ừng ực bát trà lớn đặt trước mặt như trâu già uống nước.
“Triệu Toàn đâu?” Tạ Trấn lau miệng, ngẩng đầu nhìn đối diện. Người đang uống trà chậm rãi, có trình tự và tao nhã, từ đầu đến cuối cảm giác như một người thô kệch phải biến bản thân thành người rất có kiềm chế, quá giả dối con mịa nó rồi.
“Mấy ngày này không thấy người đâu. Anh ta hẳn là đã liên hệ với những thằng kia rồi” Cao Thụ không cao không gầy chút nào, trái lại có chút lùn và mập, cái bụng ưỡn ra còn chạm đến bàn trà. Anh ta chậm như rùa rót một cốc trà cho mình, rũ mí mắt, nhìn Tạ Trấn: “Đây là chuyện lớn, không gì quan trọng hơn chuyện này” Mắt Tạ Trấn sáng ngời, tức khắc di chuyển vị trí, hạ giọng nói: “Chúng ta có thể nhận được gì?” Lòng tham trong đôi mắt kia gần như không chút che đậy.