Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3894:


“Thời gian nhiều nhất là một tuần, không tìm thấy người thì tội của ông ta chỉ có thể để cho các ông chịu tội thay thế.” Nói xong, Tư Mộ Hàn cũng không muốn nói những lời vô ích với bọn họ nữa, xua tay ra hiệu, vệ sĩ đứng bên ngoài gác cửa nhanh chóng hành động, kéo mấy người kia lên đưa ra ngoài.


Trợ lý thấy mọi chuyện bên trong đã xong xuôi, mới nhanh chóng tiến đến hai bước, hấp tấp vội vàng nói: “Chủ tịch, hiện tại mọi chuyện đã bị lan truyền ra bên ngoài, nói vốn lưu động của công ty thiếu hụt hơn chín mươi phần trăm, hai ngày nữa thì công ty sẽ phá sản. tin đồn bịa đặt lan truyền rất nhanh, chúng tôi không thể nào che giấu nổi, cũng đã lan truyền ra bên ngoài rồi!”


“Tạm thời không cần phải để ý đến chuyện đó, trước tiên hãy điều tra xem ai đã lan truyền tin tức, ai đã giúp phát tán ra bên ngoài.” Vốn dĩ anh còn đang nghĩ cứ từ từ giải quyết ông ta, nhưng lần này cũng thuận tiện cho anh xử lý tận gốc đám chuột kia!


“Tôi đi ngay. Trợ lý hốt hoảng chạy đi, đầu lại mồ hôi nhễ nhại và đi ra ngoài, có thể là hai ngày nay anh ta đã chạy bộ không ít.


Tư Mộ Hàn trông có chút phiền muộn trong lòng, “chẹp” một tiếng rồi xoay người ngồi trở lại ghế, lần đầu tiên có chút hối hận vì để Lâm Tiến Quân phải đi.


Nhưng bây giờ cũng không phải lúc để nghĩ về những điều đó, không có Nguyễn Tri Hạ ở đây, tốc độ làm việc của anh đã tăng lên rất nhiều, trong một buổi sáng, anh ta giải quyết được nhiều công việc hơn so với mọi ngày bình thường thường. Giữa trưa, đúng lúc Vũ Nguyên Hải vừa xuống máy bay, vừa bước ra khỏi cửa đã có ngay một người đàn ông cao lớn, trên người mặc bộ vest đen đi tới, mặt người đàn ông không có chút cảm xúc nào, đứng trước mặt Vũ Nguyên Hải nói với giọng đều đều: “Chào anh Vũ, chủ tịch Nguyễn để tôi tới đón anh.”


Vũ Nguyên Hải ừ một tiếng chán nản, mặt mày hơi ủ rũ, đi theo đằng sau lưng người đàn ông, giọng điệu có chút không phấn chấn mấy, hỏi: “Chủ tịch Nguyễn của mấy người bây giờ đang ở đâu, làm gì? Lúc trước anh ta còn nói sẽ tự mình đến đón tôi mà.”


“Anh Vũ, chuyện của chủ tịch không phải chuyện tôi có thể can thiệp vào, nếu như muốn biết, có thể tự mình gọi điện thoại” Sau khi nói xong câu này, mặc cho Vũ Nguyên Hải có đuổi theo nói chuyện như thế nào trên cả quãng đường, người đàn ông cũng hé miệng nói nửa lời, lái xe đi một mạch, đưa Vũ Nguyên Hải đến cửa một căn biệt thự, sau đó anh ta lái xe đi ngay lập tức, Vũ Nguyên Hải đứng sững sờ ở chỗ đó, ah ta có chút choáng váng vì cảm nhận được nhiệt độ nóng hầm hập dưới ánh mặt trời.


May mắn thay, lúc này cửa lớn của căn biệt thự được mở ra, một ông cụ với dáng vẻ cả người nhìn từ trên xuống dưới trông rất Hàn độ bước ra, trời rất nóng nhưng vẫn mặc một bộ vest dài tay phẳng phiu, thoáng trông có mái tóc trắng hơi lưa thưa được chải gọn gàng “Anh chính là Vũ Nguyên Hải sao, ông chủ đã dặn dò rồi, mời anh đi vào cùng với tôi.” Ông cụ hơi hơi khom người, trên mặt nở nụ cười nhè nhẹ, đứng ở cửa nhìn qua như một người quản gia thuần thục.


“Làm phiền ông rồi, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút, rốt cuộc là khi nào Nguyễn Kiến Định sẽ tới?” Anh ta bị đưa tới một nơi mà không thể hiểu được, mới ở bên ngoài nhìn qua đã thấy tất cả bọn họ khi anh ta ở bên ngoài, từ trước ra sau đều không thấy cửa hàng nào, trông như không giống bảo anh ta trở về để giúp đỡ, mà là muốn nhốt anh ta ở một chỗ khác, lựa chọn một nơi cũng quá là vắng vẻ đi mà!


“Chuyện của ngài ấy không phải chuyện tôi có thể can thiệp vào. Nếu anh Vũ thắc mắc có thể tự mình gọi điện thoại hỏi xem.” Vị quản gia già mặc dù nhìn có vẻ hơi yếu đuối mong manh, nhưng ông ấy đi trên đường cũng khá khỏe mạnh, dưới chân như có gió, không chậm hơn so với anh ta là bao.


“Từ nay về sau, hai người tôi và ông sống trong một nơi rộng lớn như thế này sao?” Đi thẳng một mạch lên, Vũ Nguyên Hải hỏi ông cụ quản gia hết từ bên trái sang bên phải, bốn phía bốn câu hỏi, nhưng ông cụ quản gia chỉ trả lời câu được câu không rõ ràng là nơi có một rổ vấn đề không được giải quyết.


“Anh Vũ cần gì cũng có thể nói với tôi. Tạm thời căn biệt thự này chỉ có hai chúng ta.” Ông cụ quản gia gật đầu, đưa anh ta lên lầu hai, đi về phía bên phải, mở cửa của căn phòng bên trong cùng, quay mặt về phía nam ở cuối hành lang.


“Chỗ này là căn phòng đã chuẩn bị cho anh. Anh Vũ nhìn xem chỗ này có cần thêm bớt gì không. Anh có thể nói với tôi. Anh cũng đã mệt mỏi cả một ngày rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi. Đến tối nay ông chủ sẽ tới.”


Nói xong, anh ta lại nhìn bốn xung quanh, ông cụ quản gia đi ra ngoài và đóng cửa lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK