Tần Văn Hưng nhìn anh ta từng bước đi tới, xiết chặt chuôi dao ở trong tay áo, cau mày nhìn về phía đầu giường muốn rời khỏi, thẳng cho đến khi sau lưng đụng vào tường thì mới giật mình khi cả người đều đầy mồ hôi, đao trong tay càng nắm càng chặt, cả người căng thẳng lên giống như là bất cứ lúc nào cũng sẽ mất khống chế mà bộc phát ra, trong lúc sống còn, cả đôi mắt đều hằn lên tia máu đỏ rực!
Ngoài cửa âm thanh “phanh phanh” không ngừng vang lên, ngược lại càng ngày càng nặng, ngay tại lúc Dương Thừa Húc muốn tiếp cận Tần Văn Hưng, ngay lúc cây đao trong tay Tần Văn Hưng lập tức vung lên, cách đó không xa ở phía cửa sổ “choáng” một tiếng bể nát.
Theo tiếng vang này cánh cửa cũng bị phá tan, trong tích tắc này từ bên ngoài cửa sổ lập tức tràn vào năm sáu dáng người cao lớn, mạnh khỏe mặc đồng phục một kiểu tây trang màu đen, mặt không đổi đứng một hàng như một tòa núi nhỏ.
Từ đằng sau nhóm người bảo vệ này, chính là một ông già đang cười tủm tỉm, nhìn về phía bên này, sau khi thấy Tần Văn Hưng thì nụ cười trên mặt càng sâu, phất phất tay ngay lập tức có hai người bảo vệ vọt lên.
Còn chưa chờ Dương Thừa Húc phản ứng thì mắt của anh ta đã hoa lên, động tác của người xuất hiện thì cả người lập tức ngã ngồi trên giường, chờ anh ta phản ứng kịp rồi giãy giụa bò dậy từ trên giường thì Tần Văn Hưng đã bị bẻ ngoặt hai tay ép lên tường, cây đao nhỏ cũng vì vậy mà rơi xuống trên mặt đất.
“Ông Văn Hưng này, ông đúng là khiến tôi tìm khó quá mà, trước khi ông xuất hiện thì đúng là động tác lại chậm như ốc sên, nhưng khi cầm tiền thì lại khiến chúng tôi chưa kịp phản ứng thì đã lần đi mất rồi!”
Ông già kia híp mắt, khóe miệng cười kéo lên thành một đường cong, hai tay chắp sau lưng nhìn qua Tần Văn Hưng.
“Có hơi khó chịu, đã bị ông bắt thì tôi cũng không còn gì để nói, chỉ là Tây Huyền Mạc à, cho dù ông bắt được tôi, ông cho rằng tôi sẽ để tiền trên người à! Dẫn tôi đi gặp chủ nhân của ông, tôi muốn đích thân thảo luận với người đó.”
Cho dù bị người ép lên tường, nửa mặt cũng đã bị ép đến mức hơi biến dạng, Tần Văn Hưng vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng, giãy giụa muốn có càng nhiều thể diện hơn một chút.
“Tự nhiên tôi sẽ dẫn ông đi gặp ngài Tư, chỉ là không phải bây giờ, ông hồ ly à, khó có được lúc thấy ông thảm hại như vậy, không cho mấy anh bên ngoài nhìn một chút thì tôi đều cảm thấy có lỗi với những tháng ngày mà mình phơi sương phơi nắng.”
Nói xong cũng mặc kệ Tần Văn Hưng gào la, lấy điện thoại cầm tay “tách tách” vài tiếng chụp lại mấy hình ảnh, Tây Huyền Mạc nhìn qua hình ảnh trên điện thoại vừa phất tay ra hiệu có thể đi.
Cứ như vậy người bị người ta mang đi, Dương Thừa Húc cũng không làm gì, anh ta trầm ngâm một chút đi tới trước mặt mấy người họ: “Muốn mang người đi cũng được, nhưng bây giờ ông ta là của tôi, ngày mai tôi sẽ đích thân giao cho Tư Mộ Hàn, bây giờ các người…”
“Thừa Húc, để họ rời đi cũng được coi là sóng yên biển lặng rồi, tại sao cứ phải tự làm chuyện khiến mình không thoải mái chứ?”
Hứa Minh Ngọc ở bên ngoài vẫn đang đứng nhìn thì lập tức đi tới, ngăn Dương Thừa Húc lại, kéo anh ta ra phía sau.
“Bà có mặt ở chỗ này nói những lời này với tôi làm gì? Hứa Minh Ngọc, bà vốn dĩ không xứng được làm mẹ của tôi!” Dương Thừa Húc hất tay của bà ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ, tiếng nói trâm thấp, từ từ nói tiếp: “Có giao lại hay không đây?”
“Dương Thừa Húc đúng không!
Tôi biết cậu là con ruột của Tần Văn Hưng, mặc dù tôi rất muốn cho cậu tra tấn ông ta, nhưng trong việc này tôi không thể làm chủ được.