Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6 Điều kiện khác nhau




"Anh!"



Lâm Phong tức giận nhưng không dám đánh trả.



Bàn tay kia của gã đã bị tên điên Giang Ninh này bẻ gãy đấy!



Gã cũng chẳng muốn trêu chọc vào tên tâm thần này làm gì!



Lâm Cường nhíu mày, không ngờ người chồng tới ở rể mà mình tìm cho Lâm Vũ Chân lại thật sự là một kẻ tâm thần, dám đánh Lâm Phong ở ngay trước mặt mình như vậy.



"Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu!"



Lâm Cường híp mắt nói với thái độ bề trên.



Nhưng ông ta vừa nhìn thấy đôi mắt kia của Giang Ninh thì bản thân như rơi xuống trong vực sâu ngàn mét!



Hai chân ông ta cũng không nhịn được mà run rẩy, chẳng khác nào nhìn thấy một con thú hoang khủng khiếp đang há to cái miệng đỏ như chậu máu!



Ánh mắt thật đáng sợ!



"Tìm tôi tính sổ à?"



Giang Ninh thản nhiên nói: “Xem ra, hôm nay các người tới đây không phải là để mời Vũ Chân quay về làm việc mà là tới gây rối."



Lâm Cường nghe vậy liền bình tĩnh lại, cố nén cơn giận trong lòng.



Ông ta không muốn chỉ vì một kẻ tâm thần mà làm lỡ mất chuyện quan trọng nhất.



Chờ sau khi mình ký xong hợp đồng này, lúc đó lại từ từ trừng trị bọn họ cũng được!



"Hừ, Vũ Chân, Lâm thị cần cháu, cháu trở về giúp đỡ đi."



Ông ta nhìn Lâm Vũ Chân, trong giọng nói chẳng có chút chân thành nào.



Lâm Vũ Chân nhất thời không biết nên làm gì.



Ngay cả Tô Mai cũng ngẩn người.



Từ trước đến nay bà đều không ngờ được Lâm



Cường sẽ có một ngày tự mình tới nhà mời Lâm Vũ Chân đi làm.



Chỉ là thái độ vừa rồi của bọn họ thật sự làm người ta quá phẫn nộ!



"Hình như ông còn chưa hiểu rồi."



Lâm Vũ Chân đang không biết nên mở miệng thế nào thì Giang Ninh đã nói giúp cô.



"Tôi nhắc lại một lần cuối cùng, muốn nhờ cậy người ta thì nên ăn nói khép nép, hôm nay có thái độ không tốt, vậy ngày mai trở lại cầu xin sẽ là điều kiện khác đấy."



Lâm Cường nghe vậy, sắc mặt cuối cùng cũng biến đổi.



Mí mắt ông ta giật giật, lạnh lùng nhìn Giang Ninh.



"Cậu thật sự cho rằng không có Lâm Vũ Chân thì chúng tôi sẽ không thể ký được dự án này sao?"



"Ông không tin thì cứ thử xem."



Giang Ninh vẫn bình tĩnh, sự bình tĩnh của anh làm cho hai người Tô Mai và Lâm Vũ Chân đều nhìn tới ngây người.



Người này... người này thật sự là người con rể vô gia cư tới ở rể mà bọn họ mới chọn được sao?



"Lâm Vũ Chân, ba tôi đã cho các cô cơ hội rồi, đừng có mà không biết quý trọng!"



Lâm Phong tức giận nói.



Lâm Vũ Chân ưỡn ngực, kiên quyết nói: "Tôi chẳng thèm!"



"Tốt! Tốt! Tốt!"



Lâm Cường nói liên tục ba chữ tốt và liếc nhìn ba người Giang Ninh, cười gằn rồi liếc nhìn vào buồng trong, kêu lên: “Lâm Văn, cậu là chủ cái nhà này, cậu làm khá lắm!"



Ông ta nói xong liền hừ lạnh một tiếng, dẫn theo Lâm Phong quay người rời đi.



Lúc này, cửa phòng trong mới mở ra, Lâm Văn với sắc mặt tái nhợt, lăn xe lăn đi ra.



Lâm Cường không đi thì ông còn không dám ra.



"Anh trai tức giận sao?"



Lâm Văn hơi khiếp sợ nói: “Vậy thì phải làm thế nào?"



Tô Mai trừng mắt nhìn ông, tức mà không biết trút vào đâu.



Khi con gái bị bắt nạt thì ông ở đâu hả?



Bây giờ thì hay rồi, còn hỏi bọn họ phải làm thế nào!



"Còn không phải chỉ là một công việc sao, con cũng chẳng thèm."



Lâm Vũ Chân nhìn ba mẹ: “Ba, mẹ cứ yên tâm, con có thể nuôi sống được hai người!"



Tô Mai nhìn con gái của mình lại vô cùng đau lòng.



Mời đọc truyện trên truyện 88



Trách nhiệm của cả cái nhà này đều đè nặng trên vai cô.



Bà phải chăm sóc cho Lâm Văn, cho dù bà có muốn giúp Lâm Vũ Chân cũng chẳng giúp được việc gì.



"Còn có con nữa."



Giang Ninh mở miệng: “Con cũng sẽ chăm sóc cho hai người."



Chỉ một thoáng, hai người Lâm Văn và Tô Mai đều nhìn về Giang Ninh.



Vừa rồi, Giang Ninh tát Lâm Phong một cái cũng bởi vì gã ăn nói hỗn xược với Tô Mai, bà đều nhìn thấy hết. Cho dù bà không thích Giang Ninh nhưng lúc này cũng không tiện nói gì.



"Tôi đi nấu cơm."



Tô Mai xoay người đi vào trong bếp.



Lâm Văn cũng không biết nói gì nên vào phòng và đóng cửa lại.



Lâm Vũ Chân kéo Giang Ninh vào phòng, trong lòng vẫn hơi hoảng hốt.



"Anh...anh vừa nói gì thế?"





"Anh nói, anh sẽ chăm sóc ba mẹ cùng với em."



"Hả?"



Lâm Vũ Chân hơi giật mình nhìn Giang Ninh.



Cô còn chưa tiếp nhận được chuyện Giang Ninh là chồng mình.



Cô thậm chí đang nghĩ, lúc nào đó cô có thể sẽ nói chuyện rõ ràng với Giang Ninh, bọn họ là không có khả năng.



Không chỉ bởi vì thân thế bối cảnh của Giang Ninh mà hắn còn lớn hơn mình những mười tuổi cơ đấy.



"Chú..."



Lâm Vũ Chân do dự.



"Em điều chỉnh lại trạng thái, chuẩn bị sẵn sàng đi ký hợp đồng bất kỳ lúc nào đi."



Lâm Vũ Chân nghe thấy Giang Ninh nói vậy thì thoáng cái quên mất mình vừa định nói gì.



"Đám người bác cả sẽ quay lại cầu xin tôi thật sao?"



Đúng là mình vẫn luôn theo dự án của Sếp Hoàng, nhưng các vấn đề chi tiết đều đã bàn bạc ổn thỏa, chỉ còn lại có ký hợp đồng, đây chẳng qua là một hình thức mà thôi.



Đổi lại ai đi cũng có thể ký được, chắc gì đã cần mình phải đi chứ?



Càng không cần phải nói tới mối quan hệ của ba con Lâm Cường ở thành phố Đông Hải rất rộng, muốn tìm được một người để đứng ra nói giúp lại rất đơn giản.



"Ừ, không phải em thì không được."



Giang Ninh nói rất đơn giản.



Ba con Lâm Cường về đến nhà.



"Cạch!"



Lâm Phong thẳng tay ném vỡ chén trà trên bàn.



"Buồn cười!"



Gã tức giận hét lên: “Ba, sao ba lại cản con chứ? Con phải giết chết tên tâm thần đó!"



Lâm Phong gã liên tục bị Giang Ninh tát tới hai cái, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì gã còn sống tiếp ở Đông Hải thế nào được nữa?



Người khác sẽ chế cười gã thế nào, không ngờ lại từng bị tên tâm thần đánh.



"Con đừng trêu chọc mấy kẻ tâm thần đó làm gì, bọn họ giết người cũng không phải chịu trách nhiệm đâu."



Lâm Cường hừ một tiếng.



Ông ta không ngờ mình vốn định chọn cho Lâm Vũ Chân một người chồng vô dụng, ngược lại chọn trúng phải kẻ điên.



Nếu không phải bất đắc dĩ thì ông ta căn bản không muốn động vào loại người như thế.



Chỉ là vì sao ánh mắt của Giang Ninh lại đáng sợ như vậy? Ngay cả một người có kinh nghiệm lâu năm trong thương trường như mình nhìn thấy cũng phải sợ.





Hắn bị tâm thần, mình cảm thấy khủng hoảng là rất bình thường.



"Ba, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Con để tiện Lâm Vũ Chân kia còn mong chúng ta ăn nói khép nép cầu xin nó đấy! Nó nằm mơ đi!"



Gã cũng không tin, không có Lâm Vũ Chân thì không thể giành được dự án này.



Lâm Cường híp mắt lại và lấy điện thoại di động ra gọi mấy cuộc.



"Vậy làm phiền anh rồi, hôm nào tôi sẽ mời anh ăn cơm!"



Ông ta tìm một người quen biết với sếp Hoàng để đứng ra nói giúp.



Các chi tiết trong dự án đều đã được bàn xong, ký hợp đồng chỉ là một hình thức cần phải thực hiện mà thôi, ông ta cũng không tin sếp Hoàng vì một con đàn bà đê tiện mà bằng lòng hi sinh lợi ích lớn như vậy!



"Ông yên tâm đi. Đám người Tổng giám đốc Lý thường hợp tác với công ty của sếp Hoàng, có ông ấy giúp đỡ sẽ không có vấn đề gì đâu."



Cho dù có trả giá một chút, nhưng dù sao vẫn còn hơn phải ăn nói khép nép với người trong nhà Lâm Vũ Chân.



Lâm Phong nghe nói thế, cuối cùng cũng yên lòng.



"Ba, chờ dự án này xong xuôi, con muốn đuổi cả nhà Lâm Vũ Chân ra khỏi Đông Hải!"



Trong mắt Lâm Phong ánh lên ý nghĩ xấu xa: "Nếu không phải cô ta là em họ của con, con cũng muốn..."



"Lâm Phong, làm việc gì cũng đừng quá đáng quá. Nếu để cho ông nội biết được thì con tiêu đời đấy."



Lâm Phong lập tức bình tĩnh lại.



Gã chỉ nghĩ vậy thôi, cho dù nhìn Lâm Vũ Chân xinh đẹp nhưng gã muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có?



"Reng reng reng..."



Hai ba con đang nói chuyện thì điện thoại của Lâm Cường đổ chuông.



Ông ta cầm lên xem, là Tổng giám đốc Lý gọi lại. Xem ra chuyện đó đã được giải quyết rồi.



"Tổng giám đốc Lý, sao rồi? Chuyện này với ông chắc hẳn dễ dàng thôi..."



"Lâm Cường, ông nói dễ dàng cái quái gì chứ? Ông đắc tội sếp Hoàng còn bảo tôi qua để hứng xui xẻo à? Bây giờ thậm chí hợp tác của công ty tôi cũng tiêu rồi! Tổ sư nhà ông!"



"Ông cố ý hãm hại tôi, tôi nhớ ký khoản nợ này rồi!"



Bên kia, tổng giám đốc Lý chửi ầm lên rồi liền trực tiếp cúp máy.



Lâm Cường lập tức sửng sốt.



Có ý gì vậy?



Ngay cả tổng giám đốc Lý đi nói giúp cũng không được à?



Thậm chí ngay cả dự án của Tổng giám đốc Lý cũng hỏng rồi sao?



Sếp Hoàng này rốt cuộc có ý gì chứ?





"Ba, chúng ta sẽ không... sẽ không phải thật sự đi ăn nói khép nép cầu xin Lâm Vũ Chân đấy chứ?" Yết hầu của Lâm Phong chuyển động.



Mời đọc truyện trên truyện 88

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK