Tên sát thủ không phản ứng kịp nên đã bị đánh một quyên ngã xuống mặt đất. Đầu anh ta ong ong, sau đó, anh ta không còn thở nữa.
Sắc mặt của ba người nhà họ Tiết tái đi.
“Là ai thế?” Tiết Phương Dương muốn bọn họ dẫn người còn sống trở về. Nhưng giữa đường lại xuất hiện một người cản trở.
Người đó không hề để ý tới, bóng dáng chợt hiện rồi nhanh chóng rời đi.
“Người đã chết rồi!” Một trong ba người nhanh chóng tiến lên kiểm tra mạch đập của tên sát thủ, anh ta tức giận mắng: “Chết tiệt! Nhanh đuổi theo!” Nhân chứng quan trọng đã chết rồi thì Tiết Phương Dương cũng sẽ giết chết bọn họ.
Ba người cũng không quan tâm nhiều, ngay lập tức đuổi theo. Nhưng chỉ trong nháy mắt, bọn họ không còn nhìn thấy bóng người nào.
Ngay lúc ba người đều tức giận mắng chửi thì có một vài bóng dáng ở xa chợt xuất hiện. Sắc mặt của cả ba bỗng trở nên khó nhìn.
“Là người nhà họ Bàng sao?” Tại sao lại trùng hợp như vậy chứ?
Có giấu được hay không?
Người của nhà họ Bàng tại sao lại có thể ở đây được?
Đặc biệt hơn là bộ quần áo mà bọn họ mặc giống hệt với người vừa ra tay thủ tiêu tên sát thủ kia!
“Là nhà họ Bàng sao?” Vẻ mặt ba người sững sờ, không dám trực tiếp xông lên, bên phía nhà họ Bàng cũng có đến mười mấy người, hơn nữa nhìn hành động thì có thể thấy rằng thực lục của bọn họ không hề thấp.
Dù bây giờ ba người họ có xông lên thì chưa chắc đã thoát được ra ngoài!
“Trở về nói với chủ nhân!” Tên sát thủ đã chết, mang một xác chết trở lại cũng không có ý nghĩa gì cả.
Dù sao thì cũng xác định được là do người nhà họ Bàng ra tay!
Cả ba người không lãng phí thời gian nữa mà lập tức quay trở về nhà họ Tiết.
Giang Ninh đứng trong góc khuất, anh lặng lẽ cởi bỏ khăn che mặt, ánh mắt thâm trầm nhìn bóng lưng ba người rời đi.
“Bây giờ còn tùy thuộc vào nhà họ Bàng, xem bọn họ có giấu được hay không” Lúc này, Tiết Phương Dương vừa từ trong phòng Tiết Khải đi ra.
Thương tích của Tiết Khải không hề nhẹ, mặc dù ca phẫu thuật thành công, trong tương lai sẽ không có vấn đề gì về việc đi lại, nhưng vẫn sẽ có một số ảnh hưởng nhất định.
“Chủ nhân!” Ba người bước tới trước mặt Tiết Phương Dương, quỳ một gối xuống, cung kính nói: “Chúng tôi đã tìm thấy người rồi.” “Thế nhưng hắn ta đã bị người khác giết!” Sắc mặt Tiết Phương Dương sa sầm xuống: “Ai giết?” “Là người của nhà họ Bàng!” Cả ba người nhìn nhau rồi nói: “Chúng tôi đã đuổi kịp tên sát thủ kia, chuẩn bị bắt được hắn ta rồi thì người nhà họ Bàng bất ngờ xuất hiện và giết chết tên sát thủ đó. Chúng tôi không kịp ra tay!” “Nhà họ Bàng?” Đôi mắt của Tiết Phương Dương lập tức bùng lên lửa giận.
“Các cậu có chắc chăn không?” “Chắc chắn, cả ba người chúng tôi đều nhìn thấy. Để bảo đảm rằng không có vấn đề gì, chúng tôi còn núp trong bóng tối, thì thấy người nhà họ Bàng mang xác của tên sát thủ kia đi” “Sau đó bọn họ đi về hướng mà tên sát thủ đã đến lúc trước” Tiết Phương Dương nở nụ cười lạnh.
Quả nhiên là nhà họ Bàng!
Ván cờ mà Bàng Bác bày bố này, hoàn toàn không nhắm vào Giang Đạo Nhiên, mà nhắm vào chính nhà họ Tiết của ông ta.
Ngay cả tên sát thủ mà ông ta tìm kiếm cũng là người được nhà họ Bàng sắp xếp từ trước. Tiết Phương Dương nhớ rằng tên sát thủ này dường như là một trong những thuộc hạ thân tín do chính ông ta tuyển chọn.
Mà trùng hợp là hai ngày nay, hắn ta đã biến mất.
Ông ta thực sự cần phải suy xét lại!
“Xem ra dã tâm của nhà họ Bàng thật sự rất lớn” Sắc mặt của Tiết Phương Dương rất khó coi. Suýt chút nữa thôi là hai bố con ông ta đã chết dưới tay tên sát thủ đội lốt thuộc hạ này. Nếu vậy thì chẳng phải là nhà họ Bàng không tốn chút công sức nào mà đã khiến nhà họ Tiết bị tổn hại nghiêm trọng sao!