“Bác Giang, lần triển lãm lần này, nếu như có thể không đi thì đừng đi” Long Linh Nhi lo lắng nói: “Nhưng mà Bàng Bác nói là có người muốn giết bác, nhất định là không phải không có căn cứt”
“Giang Hải, trà đã pha xong chưa hả? Sao mà tay chân lại chậm như vậy, mau cho Linh Nhi nếm thử loại trà này” Giang Đạo Nhiên dường như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại, vẫn nhìn chằm chằm vào bức thư pháp và bức tranh trên tường.
Long Linh Nhi càng thêm lo lắng.
“Vâng” Giang Hải rót một chén trà, đưa cho Long Linh Nhi: “Cô Long, mời dùng trà.” Long Linh Nhi nào đâu có tâm trạng mà uống trà nữa?
Cô ấy sắp lo lắng muốn chết rồi!
“Đây là thứ mà thằng nhóc đó thích uống” Chẳng qua là lời nói của Giang Đạo Nhiên khiến Long Linh Nhi ngây người ra một chút.
Cô cúi đầu liếc nhìn, cô đang bưng chén trà nóng hổi, trái tim đập thình thịch, không nhịn được mà đưa tay ra nhấc cái cốc lên.
Loại trà mà Giang Ninh yêu thích?
“Uống thử đi” Long Linh Nhi nhấp một ngụm, đột nhiên cau mày.
“Đăng quái” Đây là loại trà gì?
Giang Ninh sao có thể thích uống loại trà đắng như vậy, cô không có sự chuẩn bị, đầu lưỡi gần như tê dại.
“Những đau khổ này đều là do bác mang đến cho nó.” Giang Đạo Nhiên nói: “Nếu bác chết đi, chắc là nó sẽ vui vẻ hơn một chút” Khi nói đến chủ đề về cái chết, trên gương mặt ông không có chút sự nặng nề và buồn bã nào mà ngược lại còn có chút vui vẻ, thậm chí là cảm giác nhẹ nhõm. Trang đang gặp nhiều sự cố nên mong cả nhà thông cảm cho việc lên chương còn nhiều thiếu xót nhé!
Nghe thấy Long Linh Nhi nói Giang Ninh không có phản ứng gì khi biết được có người định giết mình, Giang Đạo Nhiên biết đây là phản ứng bình thường của Giang Ninh.
“Bác Giang, Giang Ninh…” Long Linh Nhi không biết phải nói gì bây giờ.
Cho dù biết kiếp là này cô có thể không có được Giang Ninh, nhưng cô cũng không hy vọng Giang Ninh và Giang Đạo Nhiên sẽ luôn là kẻ thù của nhau.
“Đúng rồi” Giang Đạo Nhiên dường như không bị ảnh hưởng, ông ấy ngồi đối diện với Long Linh Nhi với vẻ mặt tò mò: “Cháu thật sự biết Lâm Vũ Chân sao?”
“Cháu biết” Long Linh Nhi đặt tách trà xuống: “Cháu đã gặp qua hai Nghĩ đến Lâm Vũ Chân, trong lòng Long Linh Nhi liền cảm thấy nhẹ nhõm trở lại, cô ta thực sự là tâm phục khẩu phục khi thua Lâm Vũ Chân.
Đặc biệt là lần đó, khi Lâm Vũ Chân thật sự vì cứu mình mà bất chấp nguy hiểm đứng chắn trước mặt cô ta, cô ta biết mình đã thua.
“Cô ấy rất tốt, rất tốt bụng Long Linh Nhi nói: “Thích hợp để làm vợ Giang Ninh hơn cháu’’.
Không để ý Nghe Long Linh Nhi nói xong, Giang Đạo Nhiên bật cười.
Ông ấy mở một cái lọ trên bàn, lấy ra một viên đường, bỏ vào tách trà của Long Linh Nhi.
“Cháu thử lại đi” Long Linh Nhi không nói gì, cầm tách trà lên, lại uống thêm một ngụm.
Trà vẫn còn đẳng quá.
Nhưng trong vị đắng vẫn còn vương chút vị ngọt, dâng trào lên trong cổ họng cô.
Lâm Vũ Chân chính là viên đường của Giang Ninh.
“Cháu từ bỏ rồi.” Long Linh Nhi đặt chén trà xuống, coi như đặt Giang Ninh xuống, nhẹ nhàng thở dài: “Có Lâm Vũ Chân ở đây, cháu không thể nào tranh lại cô ấy được”