“Tôi biết rồi, cậu hãy tìm một nơi an toàn đợi đi, tôi sẽ cho người đi giúp cậu.” Sự việc đã vượt quá phạm vi khống chế của anh ta, bây giờ anh ta còn chưa chắc chắn được rốt cuộc điểm mấu chốt của xưởng chế thuốc là gì, ở đâu, đã vậy Vũ Nguyên Hải lại biến mất.
Nhưng vẫn còn may, chuyện bên đó tạm thời chưa gấp, kiểu gì cũng phải đợi anh ta gặp mặt ba mẹ của Minh Tủ xong mới xử lý.
Vũ Nguyên Hải, người bị lên báo do mất tích, bây giờ đang ở trong xưởng chế thuốc, vẻ mặt giận dữ nhìn người đứng trước mặt mình: “Rất cuộc anh muốn làm gì?” Đột nhiên bị người khác đánh ngất mang đi, bây giờ lại bị trói trên giường, anh ta bình tĩnh được mới lạ.
Lúc trước mới tới đây, cũng là người này đã phát hiện ra anh ta trước, đem theo người đuổi theo anh ta một ngày một đêm, không dễ gì mới chạy thoát được người này, bây giờ đến cả rằng anh ta cũng ngụy trang, vậy mà vẫn bị anh ta phát hiện… Vũ Nguyên Hải không biết nói gì mới tốt nữa.
“Nguyên Hải, anh chẳng ngoan chút nào, khi nào cũng muốn xen vào, đợi mất mạng mới vui phải không?” Người đàn ông ngồi bên giường, nắm lấy tóc của anh ta ép anh ta ngẩng đầu, trong mắt lóe lên sự si mê, một tay khác vuốt nhẹ khỏe môi của anh ta.
“Rốt cuộc anh là ai! Tôi muốn làm gì không cần anh quan tâm, tôi khuyên anh tốt nhất là bây giờ anh hãy thả tôi ra, người của tôi chắc chắn đã phát hiện ra tôi biến mất rồi, họ nhất định sẽ tìm đến đây, đến lúc đó cho dù anh muốn tha cho tôi tôi cũng sẽ không tha cho anh đâu!”
Trán của Vũ Nguyên Hải đã nổi gân xanh, sắc mặt dữ tợn, cả người đều đang ra sức nhưng không cách nào thoát ra.
“Nguyên Hải, tôi không muốn làm anh bị thương, tin tôi đi được không, lần trước là ngoài ý muốn, người làm anh bị thương đó đã bị tôi vứt vào núi cho sói ăn rồi, bây giờ xương cốt cũng chẳng còn, bớt giận nào, ngoan ngoãn đợi ở, mới đây được không!”
Người đàn ông cúi đầu xuống nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, mới ngơ ngẩn ngước đầu dậy nhìn anh ta một cái, sau đó giống như không có xương cốt vậy, cả người uốn hẳn xuống, bò trên người anh ta, nhắm mắt lại không cử động thêm gì nữa.
Vũ Nguyên Hải bị hành động biến thái của người đàn ông này dọa sợ không nhẹ, năm đơ người trên giường không dám động đậy, tình hình cũng từ từ ổn định trở lại, đợi khi hoàn toàn bình tĩnh mới đột nhiên phát hiện ra hình như có gì đó không đúng, người đàn ông này cho anh ta một cảm giác rất quen thuộc.
“Rốt cuộc anh là ai, muốn giữ tôi ở lại thì cũng không thể để tôi cứ mãi gọi anh là này được chứ!” Vũ Nguyên Hải cắn răng, duỗi thẳng người, ngẩng đầu tránh mặt, cố gắng hết sức để bản thân không tiếp xúc da thịt với người đàn ông này.
“Bây giờ không phải lúc anh biết chuyện này, ngoan một chú, đợi chuyện này qua rồi tôi sẽ thả anh ra.”
Người đàn ông ngồi bên giường, một tay vuốt nhẹ mặt anh ta, một tay khác xoa nắn qua lại trên ngực anh ta, Vũ Nguyên Hải tức đến xanh mặt, mở miệng muốn chửi, ai ngờ miệng vừa mở, tay của người đàn ông đã đưa vào theo, một tay khác cũng theo đó nâng cằm anh ta lên, khiến cho Vũ Nguyên Hải vốn dĩ còn định sẽ cắn mạnh một cái bây giờ chỉ có thể bị chặn miệng lại, ô ô a a nói không ra lời.
“Nguyên Hải tôi không có nhiều thời gian, anh hãy ngoan ngoãn ở đây đợi đi, xưởng chế thuốc là một nơi rất nguy hiểm, từ lúc còn ở gia tộc Otto bác Dưỡng đã sắp đặt chỗ này rồi, chuẩn bị kỹ càng mười mười năm, ông ta sẽ không để anh nhân cơ hội đâu!”
Giọng nói của người đàn ông rất khàn, giống như bị thuốc lá hun qua vậy, nghe có cảm giác khiến người ta chán ghét.
Vũ Nguyên Hải nắm chặt nắm đấm, miệng bị ép phải mở ra, nước bọt không khống chế được tiết ra ngoài, bây giờ anh ta không cách nào phân tâm được, chỉ có thể dốc hết sức để khống chế bản thân, cố gắng tiết ít nước bọt nhất có thể để trông bản thân mình sạch sẽ một chút.
Trong lúc anh ta đang mãi nghĩ rốt cuộc phải làm thế nào người đàn ông trước mặt mới thả anh ta ra thì đột nhiên người đàn ông buông tay ra, Vũ Nguyên Hải chỉ cảm thấy bên giường truyền đến một tiếng động nhẹ, tiếp theo đó anh ta cảm giác cằm của mình bị ướt, giống như có người dùng khăn ướt giúp anh ta lau vậy.