Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3883:


Nhìn thấy cô tốn không ít sức lực tới đây, nhưng vẫn ngồi xổm ở ghế sô pha đằng sau không lên tiếng, ngược lại trong lòng Tư Mộ Hàn lại bối rối. Anh dự định mấy phút nữa mà cô gái nhỏ còn không nhúc nhích, anh sẽ chuẩn bị chủ động ra quân.


Anh đang nghĩ ngợi cuối cùng nên làm sao mới có thể không để lại dấu vết đi qua làm bộ trong lúc lợ đãng phát hiện ra cô thì Nguyễn Tri Hạ lại giống như một con hổ con khoẻ mạnh kháu khỉnh xổ lồng chui ra ngoài lẻn đến trong lòng anh, “Bịch” một tiếng hai người đụng vào nhau. Tư Mộ Hàn nhất thời bị đụng có chút ngơ ra, thật lâu sau anh mới hồi phục tinh thần lại. Trước tiên anh loay hoay xem cánh tay nhỏ và bắp chân nhỏ của Nguyễn Tri Hạ để kiểm tra xem cô có bị thương không. Cho đến khi xác nhận cô không có việc gì, anh mới nhận ra sau ót của mình hơi đau.


“Mộ Hàn, tại sao anh lại đi lâu như thế? Một mình em đợi ở chỗ này thật nhàm chán!” Cô gái nhỏ như là một chiếc túi treo trên người anh, vẻ mặt của cô tỏ ra rất uất ức, trồng giống như một đứa trẻ đáng thương bị lạc đường.


Tư Mộ Hàn nhìn thấy mà buồn cười, nhưng anh lại không thể bật cười trắng trợn như thế. Cuối cùng anh lại làm mình nghẹn quá sức, nhưng anh còn cẩn thận từng li từng tí dỗ dành cô gái nhỏ trong ngực, không thì chỉ cần cô rơi nước mắt, đến lúc đó người đau lòng lại là anh.


“Làm sao đột nhiên em lại xông tới thế? Đâu phải anh không cho em ra ngoài.” Một tay anh nắm cả eo của Nguyễn Tri Hạ phòng ngừa cô rơi xuống, một tay khác thận trọng giúp cô vuốt lại mái tóc rối bời, vẻ mặt của anh dịu dàng đến có chút khó tin.


Nếu để cho đồng nghiệp vừa mới họp chung trông thấy, sợ là bọn họ sẽ khiếp sợ đến ngay cả tròng mắt cũng muốn rơi ra ngoài.


“Do em nhớ anh quá, em thấy khí thế của anh như vậy là em lại muốn xông ra, em còn tưởng rằng anh muốn đi ra ngoài đánh nhau đó.” Nguyễn Tri Hạ sờ môi, cô ngồi ở trên đùi của anh còn không thành thật mà lắc lư, nhìn qua trông giống một cô gái nhỏ tinh nghịch.


“Anh đã qua thời tuổi trẻ kích động thích đánh nhau rồi, em không muốn đi chơi thì ở bên cạnh để anh xem văn bản tài liệu một lát đi.” Nhéo nhéo huyệt thái dương, Tư Mộ Hàn hít thở sâu một hơi cau mày cầm lấy văn kiện trên bàn một lần nữa.


Nhiều chuyện gần đây làm anh có chút bực bội, đặc biệt là một số con chuột trong cống ngầm luôn muốn quang minh chính đại cất bước ra ngoài. Bọn chúng không hề có tinh thần tự mình biết mình, thật sự là buồn nôn đến làm cho người ta nhìn cũng không muốn nhìn một cái.


“Tại sao gần đây anh và anh trai đều bận rộn, còn có ông ngoại của em, hình như đã rất lâu em chưa nhìn thấy ông ngoại!”


Vòng eo nhỏ mềm mại của cô gái nhỏ lười biếng nằm sấp ở trên người anh, trong miệng líu lo không dứt. Hình như cô gái nhỏ vẫn không phát hiện ra điều gì mà tự mình chơi vui vẻ, cả thân thể mềm mại của cô tựa vào lòng của anh, mùi hương ngọt ngào lan tỏa ở trước ngực.


“Em sắp ngủ gục rồi nè!” Tôi Tri Hạ cau mày đổi tư thế, nửa bên mặt nằm sấp trên vai của anh, giọng nói dính sền sệt có chút không rõ.


“Em buồn ngủ à?” Anh ôm cô gái nhỏ để cô đổi tư thế.


Cô gái nhỏ núp ở trong ngực của anh ỉu xìu đạp đạp, con mắt nửa khép dùng động tác tương đối thành thạo tìm tư thế mình thoải mái để làm ổ. Hai chân nhỏ đạp loạn cũng đã để xuống rồi vắt vào bên chân của anh, cô còn khẽ cọ nhẹ bên dưới.


Tư Mộ Hàn nuốt một ngụm nước miếng, hai mắt nhắm lại hít thở sâu một hơi thật dài mới kiềm chế được tâm trạng của mình. Anh ôm cô đứng dậy, thận trọng nhét người vào trên giường trong phòng nghỉ, sau khi đắp chăn tấn kỹ thì anh nhìn cô ngủ rồi mới đi ra ngoài.


Một lần nữa ngồi trở lại trước bàn, Tư Mộ Hàn rất nhanh điều chỉnh tốt tâm trạng, anh cau mày cầm lấy văn kiện trên bàn.


Một bên khác, Abel vừa mới ở trước mặt ban giám đốc báo cáo tình hình coi như bình tĩnh. Hiện tại có bốn người đang ngồi trong phòng khách nhìn chằm chằm người ngồi ở chủ vị, khuôn mặt nổi lên mưa gió.


Đại khái là trong bốn người này thì ông Bối là dễ kích động nhất, ông ta chỉ văn kiện trên bàn lớn tiếng nói: “Chuyện này hoàn toàn không giống với chuyện lúc trước chúng ta đã bàn bạc xong, ban đầu cậu nói sẽ lấy tiền ra để bốn người chúng tôi phân chia. Cậu phụ trách đưa chúng tôi rời đi, hiện tại thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK