Lâm Thị?
Chẳng lẽ là bởi vì hai chữ này?
“Xin hỏi Trong lúc Hoa Sinh đang ngẩn người thì ngoài cửa lại có một người khắc đến.
“Còn danh ngạch! Còn danh ngạch! Muốn hợp tác sao?
Mời vào!” Lầm này không cần đối phương mở miệng, Hoa Sinh đã kịp phản ứng, ói thẳng: “Là người từ phương Bắc đến sao?”
“Vâng.’’
“Mời vào nói chuyện đi!” Một buổi sáng, Hoa Sinh từ căng thẳng, lo lắng, đến kinh ngạc, rồi lại phấn khích, cuối cùng lại đến chết lặng.
Có đủ hai mươi sáu công ty đến từ phương Bắc, muốn hợp tác với khu khai thác số tám.
Trước đây lúc nhiều nhất của bọn họ cũng chỉ tâm năm mà thôi!
Khu khai thác số tám không cần nhiều như vậy, Hoa Sinh chỉ có thể lấy người của bộ phận, phân đến nhưng khu khai thác khác, nói cho bọn họ, đều là khu khai thác của công ty Lâm Thị, bọn họ mới chấp nhận.
Sắc mặt của anh ta đều trở nên cứng ngắc.
Da đầu hoàn toàn tê dại!
Quá mạnh rồi!
Hoa Sinh đã hỏi rồi, những người này đều là xem được quảng cáo đó, nhìn thấy hai chữ Lâm Thị, vì vậy lập tức đến đây, hơn nữa còn tràn đầy thành ý.
Hơn nữa, có mấy người, là dòng tộc lớn đến từ phương Bắc!
Anh ta không biết được mấy dòng tộc lớn này có nghĩa là gì, nhưng nghe thì có vẻ là rất lời hại.
Những sự lo lắng trước đây, đã trở thành hư không, toàn bộ bộ kinh doanh vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh tranh cãi tranh giành hợp tác, thiếu chút nữa là không chốn nổi rồi.
Hoa Sinh vội gọi điện thoại cho Giang Ninh.
Lúc này Giang Ninh đang trèo lên một thân cây, một tay hái trái cây, lau lau lên quần áo, bỏ vào miệng cắn một miếng, lại nhìn thấy một người đang đứng dưới gốc cây.
“Không bơm thuốc đúng không?”
“Không có đâu! Anh Ninh cứ yên tâm!” Lúc này Giang Ninh gật đầu, yên tâm mà ăn.
Nếu không một thế hệ chiến thần lại chết vì ngộ độc, vậy thì sẽ bị người ta cười chết mất.
Anh muốn tự tay chọn, mang về những trái tươi ngon nhất.
“Tinh tỉnh tỉnh…
Tiếng điện thoại vang lên, Giang Ninh đưa một tay ra, lấy điện thoại ra nghe amsy.
“Anh Ninh! Được cứu rồi! Khu khai thác được cứu rồi! Hôn nay có rất nhiều người đến tìm chúng ta hợp tác, bọn họ đều tranh nhau hợp tác với chúng ta, quảng cáo của anh thực sự là quá lợi hại rồi!” Giọng của Hoa Sinh vang dội, chấn động đến mức Giang Ninh phải đưa điện thoại đưa ra cách xa tai mình.
“Chỉ chút chuyện thôi mà đã vui thành thế này rồi” Giang Ninh đầy bất đắc dĩ: “Đừng có ảnh hưởng đến tôi hái trái cây, đang bận” Anh làm gì có tâm trạng đi lo mấy chuyện nhỏ thế này, việc cấp bách chính là chọn được những trái cây vừa đẹp vừa ngon mới đúng.