Người đáng nói chuyện là người đã đi theo Nguyễn Kiến Định xấp xỉ hai mươi năm, tuổi cũng xấp xỉ bốn mươi, ai nhìn vào cũng thấy không những không mệt mỏi mà còn khá là Hàn độ, người này cũng là một trong hai người mà Nguyễn Kiến Định có thể tin tưởng.
“Tạm thời không cần nữa, chỉ cần theo dõi diễn biến, ông đưa người bí mật theo dõi, có chuyện gì báo cho tôi biết đầu tiên.” Vừa mới tới đã nói đến chuyện lớn như vậy, Nguyễn Kiến Định không còn tâm tư để nghĩ đến chuyện khác, nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ đã hạ xuống một chút trông thật ảm đạm.
“Tổng giám đốc yên tâm.” Một giọng đàn ông khàn khàn, gật đầu một cái ý muốn dừng xe, hai người đi nửa đường đã xuống xe.
Nguyễn Kiến Định đã miễn cưỡng ngủ vài giờ trên phi cơ, tinh thần luôn rất căng thẳng, vào những lúc như vậy hiếm khi bình tĩnh được, để anh ta có thể dựa vào ghế nhắm mắt một chút, nghỉ ngơi để lấy lại sức, để đầu thoáng một chút mới có thể khôi phục như trước được.
Nghỉ ngơi tại khách sạn đã đặt trước, Nguyễn Kiến Định đứng bên cạnh cửa sổ, say sưa nhìn bầu trời bên ngoài.
Vũ Nguyễn Hải đang tự mình thay băng ở trên giường, trước đó không có bằng kỹ nên có một chút băng gạc dính vào vết thương. Vậy nên nếu muốn bôi thuốc vào lúc này, chỉ có thể lấy bằng gạc ra mới bồi được, như vậy vết thương sẽ nứt ra, sẽ không cầm máu được.
Nhưng bây giờ anh ta không thể kiềm chế được, nhờ ông chủ khách sạn chuẩn bị chai thuốc và đồ đã khử trùng, nhanh nhẹn nhét một chiếc khăn bông vào miệng mình, kéo bằng gạc, chỉ chừa lại một chút dính vào da thịt.
Anh ta ngửa đầu, đột nhiên tay dùng sức, miếng băng gạc đã bị kéo ra, dòng máu đỏ nhanh chóng chảy ra, cũng may trước đó vết thương đã được khâu lại, chưa hoàn toàn bị nứt ra, máu cũng nhanh chóng khô lại.
Nhìn chằm chằm mồ hôi trên đầu, Vũ Nguyên Hải run run tay tự bôi thuốc cho mình, lúc này phải chú ý đến vết thương, rắc một chút bột thuốc đều vào vết thương sau đó mới đặt bông gạc lên, mồ hôi trên trán anh ta từ từ nhỏ xuống, rơi trên giường, chảy vào mắt.
Cảm giác chua xót từ mắt truyền tới, Vũ Nguyên Hải chớp mắt, lau mặt một cái.
Từ lúc bị thương đến bây giờ, không biết bao nhiêu lần anh ta chảy mồ hôi, rõ ràng là mới có mấy ngày, mà người đã gầy đi đến mức dọa người.
Gò má hơi lõm vào, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mặc dù ngủ rất nhiều nhưng quầng mắt vẫn có một màu xanh đen.
Chờ xử lý xong tất cả mọi chuyện, Vũ Nguyên Hải nằm trên giường thở hổn hển một lúc mới tập tễnh đi vào phòng tắm, mặc dù khachs sạn rất cũ, nhưng may là cũng sạch sẽ, cộng thêm tiền anh ta trả cũng nhiều nên có nước nóng dùng thoải mái.
Lấy một ít nước nóng lau sạch vết máu và mồ hôi trên người, thay quần áo sạch sẽ, anh ta mới ngồi xuống ghế.
Vén màn cửa lên nhìn ra bên ngoài, lúc này bên ngoài cũng đã lên đèn. Lúc anh ta vén rèm lên thì thấy có hai tốp người đang đánh nhau, ống thép, dao, rìu các loại bay loạn khắp nơi, đánh nhau cũng không lâu, khoảng chừng nửa tiếng.
Nhưng khi mọi người rời đi, thì để lại trên đất một mảnh màu sắc thậm trầm, không cần nhìn kỹ cũng biết đây chính là mau. Lại tiếp tục nhìn mấy phút nữa, Vũ Nguyên Hải mới từ từ thả rèm xuống, mím môi, lấy bánh mì ra nhét vào miệng. Vừa ăn vừa suy nghĩ sau này nên làm cái gì, bây giờ anh ta đã bị lộ, biện pháp trước đây chắc chắn không thực hiện được nữa, bây giờ anh ta mà ra ngoài rất có thể bị người của đối phương bắt lại, chuyện sẽ tương đối khó giải quyết.
Đang suy nghĩ rốt cuộc phải làm sao thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa: “Cốc, cốc, cốc…” Tiếng gõ cửa trầm bổng vững vàng, thậm chí cách nhau cũng không sai biệt lắm. Lúc này Vũ Nguyên Hải không màng đến vết thương nữa, cố gắng đứng lên kéo cửa sổ ra, một bên vắt rèm lên vừa lui về phía sau vừa hỏi: “Ai ở bên ngoài đó?”
“Quý khách, tôi đến giao bữa tối, khoảng tiền ngài đưa có bao gồm ba bữa một ngày, đồ của ngài tôi để ở cửa, phiền ngài ra ngoài lấy một chút.” Sau khi nói xong, anh ta chỉ nghe một chuỗi tiếng bước chân từ từ nhỏ lại, sau đó không còn tiếng nữa.