Hoàng Ngọc Minh đứng dậy nhìn đám người, cười lạnh: “Nếu như gan bé thì năng đi ra nhìn thế giới bên ngoài, cứ ru rú ở Đông Hải thì rồi cũng có ngày đầu óc trở nên đần độn không biết chừng” Nói xong, anh đi ra ngoài.
Có một đại lão định đứng lên gọi anh lại, nhưng bị người khác cản lại.
“Cái thứ gì không biết!"
"Dám nói chuyện với tôi như thế?”
“Nếu không phải chúng ta thu mua những sản nghiệp đó của cậu ta, cậu ta có thể kiếm đủ số tiền đó đưa cho Hắc Long xin lỗi sao? Bọn họ ép giá đến mức thấp nhất thu mua lại những sản nghiệp đó, còn cho rằng đang ban ơn cho Hoàng Ngọc Minh, nhưng trong lòng họ rất rõ ràng, chẳng qua là họ chỉ đang đục nước béo cò thôi.
“Bỏ đi, người sớm muộn gì cũng chết, là do cậu ta tự làm tự chịu.”
“Động đến tên điên Hắc Long, Hoàng Ngọc Minh không chết thì cũng bị lột một lớp da!”
“Nghe nói, Hắc Long ở trên tỉnh đã đi theo vị đó?”
Mấy đại lão sợ hãi nhìn nhau.
Bình thường Hắc Long chỉ là một tên điên, độc ác có tiếng, nhưng mọi người cũng không quan tâm lắm, mà giờ Hắc Long đi theo vị đó, thì chuyện đã khác rồi.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Không có ai trong bọn họ muốn đắc tội với Hắc Long cả.
Khi biết chuyện Hoàng Ngọc Minh phế Hắc Hổ, thì bọn họ chắc chắn Hắc Long tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh, vậy nên mới đợi không kịp đi đục nước béo cò, lấy luôn những sản nghiệp của Hoàng Ngọc Minh vào tay.
“Lão đại!” Một tên thuộc hạ của một vị đại lão lao vào, sắc mặt nghiêm túc.
“Chuyện gì?” Vị đại lão đó nhíu mày, trước mặt bao nhiêu ông lớn, sao thuộc hạ của ông lại không hiểu chuyện như vậy.
“Xảy ra chuyện rồi.” Tên thuộc hạ đó nói: “Hội sở suối nước nóng đóng cửa rồi: “Sao?” Vị đại lão đó vẫn còn đang ngậm điếu thuốc trong miệng, lúc này cả người chấn động, tàn thuốc rơi xuống, cháy một lỗ trên quần áo ông.
“Hắc Long mất tích không thấy đâu, có người nhìn thấy kẻ thù của gã đến nhà gã lôi gã đi, hội sở suối nước nóng hỗn loạn, giờ đóng cửa rồi!” Cả phòng hội nghị trở nên yên tĩnh.
Không ai lên tiếng.
Mọi người quay sang nhìn nhau, hi vọng có thể nhìn được tin tức gì đó trên mặt đối phương, nhưng mặt ai cũng tỏ vẻ bất ngờ, không thể tin được.
Trong một đêm, hội sở suối nước nóng đóng cửa rồi? Hác Long cũng ngã ngựa? Gã quay lại Đông Hải còn chưa được ba ngày đâu! “Hắc Long sao rồi?” Vị đại lão đó không nhịn được, hỏi.
“Không biết, nhưng nghe nói, tứ chi bị đánh gãy, trở thành tàn phế rồi” ỒI…
Không biết là ai, hít một ngụm khí lạnh, cảm giác lưng cũng lạnh toát.
Người độc ác đứng đầu, bị người ta phế rồi? Hai anh em Hắc Long, Hắc Hổ đều bị người ta phế rồi! “Hoàng Ngọc Minh!” Mấy người nhìn nhau, bỗng nhớ đến chuyện Hoàng Ngọc Minh nói lúc nấy, một con sâu, anh chả thèm đặt vào mắt! Sao cậu ta lại có thể ngông cuồng như vậy? Chuyện này chắc chắn có liên quan đến cậu ta.
“Không ngờ, dưới tay Hoàng Ngọc Minh lại có một cao thủ lợi hại như vậy, xem ra chúng ta đã coi thường cậu ta quá rồi nhỉ” Có người hừ một tiếng: “Nhưng tại sao cậu ta phải bán tống bán tháo hết mọi sản nghiệp? Cho dù bị thiệt cũng phải bán, thật sự không phải vì tích tiền tạ lỗi với Hắc Long sao?” Hắc Long bị người ta phế rồi, còn gom tiền làm gì.
Cả đám người bỗng rơi vào trầm mặc, lúc thì nghi ngờ kẻ thù của Hắc Long tìm đến cửa rồi, lúc lại nghi ngờ Hoàng Ngọc Minh gây ra tất cả, nhưng lại không giải thích được tại sao Hoàng Ngọc Minh phải bán tháo hết tất cả sản nghiệp ngầm.
Lúc này, trên chiếc xe Bentley, Hoàng Ngọc Minh cũng nhận được tin tức.
Dù đã biết từ trước, nhưng tim vẫn đập bang bang trong lồng ngực.
Quá mạnh! Giang Ninh thật sự rất mạnh! Một quyền tung ra, không ai có thể ngăn nổi.
Anh hít sâu một hơi, trong lòng càng thêm kiên định, nhất định phải đi theo Giang Ninh, cho dù chết, cũng tuyệt đối sẽ không đối đầu với Giang Ninh, bởi vì như vậy chết sẽ rất thảm.
“Thông báo cho tất cả quản lý trong công ty, tôi muốn mở cuộc họp!” Hoàng Ngọc Minh nói: “Không ai được phép váng mặt.” Giang Ninh giao nhiệm vụ cho anh, đó là phải nhanh chóng đem tất cả công ty làm ăn đứng đắn trong tay chuyển sang cho Lâm Vũ Chân.
Cũng có nghĩa là, sản nghiệp năm năm nay anh dốc sức gây dựng, toàn bộ đều giao cho Lâm Vũ Chân mà không cần bất cứ điều kiện trao đổi nào.
Vốn Hoàng Ngọc Minh còn có chút không nỡ, dẫu sao cũng là đồ của anh, nhưng hiện giờ, anh rất rõ ràng, đó không thuộc về anh, từ năm năm trước, A Phi chọn anh để bắt đầu, và tất cả những thứ đó đều là Giang Ninh cho anh.
Mời đọc truyện trên truyện 88