Mấy người giấy giụa một lúc lâu, mới từ trong hố cát bò ra ngoài, trong mũi trong miệng dính đầy hạt cát, suýt nữa bị sặc chết!
“Khụ khụ!”
Bọn họ ho dữ dội, mặt cũng đỏ lên, giây phút đó, trong đầu đều ong ong vang dội, dường như trong phút chốc sẽ nghẹt thở vậy! „: .
Lúc này, ánh mắt Qủa Tam nhìn Giang Ninh lại giống như nhìn một quái vật.
“Mày… rốt cuộc mày là ai?”
Gã không chú ý tới cái chân gãy của mình: “Mày có biết tao đang quay quảng cáo cho ai không!”
Giang Ninh liếc nhìn gã, sắc mặt trầm xuống: “Không muốn đi à?”
‘Qủa Tam nghe vậy, trái tim chợt đập thịch một cái, sao.
còn dám nói gì nữa.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“ĐiI Đi maul”
Gã kéo hai người, bảo chúng đỡ mình rồi hốt hoảng bỏ chạy, thậm chí còn không dám mang theo thiết bị của mình đi.
“Anh Ninh, thiết bị của bọn họ có thể dùng được”
Hoàng Phương kiểm tra qua một lần: “Hơn nữa hình như còn tốt hơn của chúng ta”
Giang Ninh khẽ gật đầu, đi thẳng tới ghế bãi biển dưới ô che nắng và nằm xuống.
“Vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa, ánh nắng bây giờ là vừa vặn nhất đấy”
Anh chậm chậm rãi nói, hoàn toàn không để ý tới mấy kẻ không có mắt mà mình vừa ra tay dạy dỗ.
Hoàng Phương lập tức bảo nhân viên vào chỗ, chuẩn bị bắt đầu chụp!
Lâm Vũ Chân và Diệp Khinh Vũ đi tới, thấy Giang Ninh vô cùng nhàn nhã nằm ở nơi đó.
“Con người anh thật biết cách hưởng thụ đấy”
Lâm Vũ Chân hừ một tiếng: “Khinh Vũ, vậy tớ đi thay quần áo với cậu nhé!”
“Chờ quay quảng cáo xong, chúng ta lại chơi đùa một lúc: Hai người bước nhanh về phía phòng thay quần áo, mà đôi mắt của Giang Ninh dưới chiếc kính râm lại đầy vẻ chờ mong.
Anh đã nhìn thấy Lâm Vũ Chân lén mang theo áo tắm, chỉ là không biết cô mua kiểu dáng thế nào.
“Anh Ninh?”
“Sao?”
Hoàng Phương cười ngượng ngùng: “Trong máy quay của bọn họ đã có một ít video mẫu, có giữ lại cho bọn họ không?”
“Định dạng lại.”
Giữ lại cái rắm!
Dám đến bãi nhà mình gây sự, nếu không phải là cần dụng cụ quay phim của bọn họ, Giang Ninh tuyệt đối đã đập luôn rồi.
“Vâng!”
Hoàng Phương lập tức hưng phấn. Đi theo anh Ninh làm việc đúng là quá hả giận!
Anh ta lập tức sai người đi mua đồ uống, đưa đến trước mặt Giang Ninh, sau đó bắt đầu đánh tiếng với nhân viên, làm tốt công tác kiểm tra cuối cùng.
Chẳng mấy chốc, Diệp Khinh Vũ thay quần áo xong, cũng trang điểm xong.
“Cần chuẩn bị bắt đầu quay rồi!”
Hoàng Phương cầm loa kêu lên một tiếng, sau đó không có tiếng động gì nữa.
Giang Ninh kéo kính râm xuống, ngẩng đầu liếc nhìn, đầu tiên là ngẩn người, sau đó cũng ngồi thẳng dậy.
Trong gió biển, Diệp Khinh Vũ mặc chiếc váy ngắn màu trắng, mái tóc dài tung bay, đôi chân vừa dài vừa thẳng tấp, xem như là một phong cảnh tuyệt đẹp rồi.
Giang Ninh phát hiện ra, ánh mắt của rất nhiều súc sinh phía xa cũng bị thu hút qua.
“Đẹp không?”
Bên tai vọng đến giọng nói của Lâm Vũ Chân.
“Bình thường.”
Mặt Giang Ninh không đổi sắc: “Anh càng mong chờ dáng vẻ vợ anh thay áo tắm hơn.”
“Em không mang theo.”
Lâm Vũ Chân cố ý hừ một tiếng: “Mang theo cũng không cho anh xeml”
Giang Ninh lại nằm xuống, thở dài.
“Làm gì vậy?”
Lâm Vũ Chân tức giận nói.
“Anh mong đợi mấy ngày mấy đêm, ăn không ngon ngủ không yên mới chờ đến hôm nay, sau đó em nói không mang theo.”
Giang Ninh lắc đầu, trên gương mặt đầy vẻ mất mát: “Anh cảm giác đời người đột nhiên mất hết ý nghĩa”
“Phì”
Lâm Vũ Chân không khỏi cười rộ lên, trừng mắt nhìn Giang Ninh rồi ghé sát tai hắn, hơi ngượng ngùng nói.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Ai bảo anh cứ nói bậy! Có mang theo, có mang theo!
Cũng không biết anh có thích hay không”
Giọng cô càng nói càng nhỏ.
Lớn như vậy rồi nhưng cô cũng chưa từng mặc áo tắm.
Lâm Vũ Chân đương nhiên biết phụ nữ sẽ hấp dẫn tới mức nào khi mặc áo tắm sexy, nhưng cô thật sự chưa từng mặc qua.
“Thích!”
Giang Ninh vội vàng nói: “Chỉ cần em mặc, mặc gì cũng đẹp hết, mặc gì anh cũng thích hết!”
Anh nhìn Lâm Vũ Chân, trong đầu đã hiện ra dáng vẻ đáng yêu tinh nghịch của Lâm Vũ Chân khi mặc bikini.
“Không được, để người khác thấy thì làm thế nào?”
Trong lòng Giang Ninh nghĩ, đợi lát nữa sẽ tự mình xem, xem xong lại bảo Lâm Vũ Chân thay ra.
Bắt đầu quay phim!
Giang Ninh vẫn vừa nằm vừa uống, cũng không ngẩng đầu, không hề nhìn Diệp Khinh Vũ.
Ngược lại Lâm Vũ Chân đứng ở bên cạnh studio nhìn, trong mắt cũng đầy ánh sao rồi.
Không thể không nói, dáng người Diệp Khinh Vũ quá tuyệt vời, có thể trở thành ngôi sao ca nhạc nổi tiếng không chỉ người đẹp hát hay, còn có dáng người quyến rũ như vậy.
Khí chất của cô ấy hoàn toàn phù hợp với mỹ phẩm mới được đưa ra của tập đoàn Lâm thị!
“Tốt! Tốt!”
Hoàng Phương vỗ tay: “Rất tốt! Quá hoàn hảo!”
Vì theo đuổi hiệu quả tốt nhất, cho dù Hoàng Phương nói hiệu quả đã thật sự không tệ, nhưng Diệp Khinh Vũ vẫn yêu cầu quay lại, mãi đến khi không thể soi mói, tất cả mọi người nhất trí cảm thấy đã không có cách nào.
quay tốt hơn, lúc này mới kết thúc công việc quay phim.
Bọn họ có thể chắc chắn, chờ quảng cáo này được công bố, chắc chắn sẽ tạo ra một cơn sốt mới!
Tập đoàn Lâm thị cũng mượn sản phẩm mới mà chiếm được chút thị trường ở khu đông nam.
“Giang Ninh!”
Lâm Vũ Chân gọi lên một tiếng nhưng không thấy Giang Ninh có phản ứng gì: “Người này sẽ không phải là ngủ mất rồi chứ?”
Mấy nhân viên xung quanh nghe vậy, trong lòng âm thầm bội phục, không hổ danh là anh Ninh!
Diệp Khinh Vũ ngôi sao lớn như vậy, người đẹp như vậy ở bên này quay quảng cáo vậy mà anh cũng có thể ngủ được.
Không thấy mắt của mấy người của studio phía xa đều mở to, nhìn chằm chăm sang bên này, làm cho người mẫu mà bọn họ dẫn tới hết sức tức giận, cũng có mấy người tủi thân kêu không quay nữa đấy.
“Xong rồi à?”
Giang Ninh nhấc kính râm lên, mơ mơ màng màng dụi mắt.
Anh thật sự ngủ quên mất.
“Ừ, bọn em chơi ở bãi biển này một lát nhé? Chúng ta đi thay áo tắm đi”
Nói xong, hai người Lâm Vũ Chân và Diệp Khinh Vũ nắm tay nhau đi vào phòng thay quần áo.
Giang Ninh lập tức lấy lại tinh thần.
Trong đầu anh không ngừng suy nghĩ, Lâm Vũ Chân sẽ mặc kiểu gì đây, là bikini à?
Cửa phòng thay quần áo nhanh chóng được mở ra, Lâm Vũ Chân và Diệp Khinh Vũ cùng đi ra.
Diệp Khinh Vũ mặc chính là bikini!
Cô ấy là ngôi sao lớn lại dám công khai mặc bikini ở trong trường hợp này à?
Đùa kiểu gì vậy!
Vương Vĩ và thợ trang điểm đứng ở bên cạnh sợ tới mức suýt nữa đánh rơi chai nước khoáng trong tay. Nếu lúc này mà bị đám săn ảnh chụp tới, ngày mai khẳng định sẽ lên trang đầu mất.
Mà so sánh với cô ấy, Lâm Vũ Chân ăn mặc vô cùng bảo.
thủ.
Ngoại trừ cánh tay và cảng chân, những chỗ khác đều bị che kín.
Giang Ninh ngơ ngác nhìn Lâm Vũ Chân, trong mắt chỉ có cô, thậm chí còn không nhìn Diệp Khinh Vũ.
“Vũ Chân, cậu nhìn ánh mắt của anh ấy kìa”
Diệp Khinh Vũ khẽ nói: “Lúc này cậu tin chưa, trong mắt của anh ấy vĩnh viễn cũng chỉ có cậu, còn cần mình tới thăm dò giúp cậu nữa không?”
“Cậu không sợ mình thăm dò một lần xong liền bắt cóc anh ấy à?”
Lâm Vũ Chân đỏ mặt, khẽ cắn môi: “Cậu sẽ không bắt nạt mình đâu.”
Diệp Khinh Vũ mỉm cười: “Được rồi, mình phải thay ra đây. Nếu không để đám săn ảnh chụp được thì sẽ gặp rắc rối mất.”
Cô ấy thấy Vương Vĩ và thợ trang điểm đã chạy vội tới, cũng không cần bọn họ nhắc nhở đã xoay người quay vào phòng thay quần áo. Từ lúc đi ra đến khi lại đi vào cũng chỉ có mấy giây, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Mà Lâm Vũ Chân thấy ánh mắt Giang Ninh nhìn chăm chú thì chậm rãi đi qua.
Cô mặc thế này thật sự không giống như áo bơi, còn không bằng cô mặc váy đâu.
“Đẹp, đẹp không?”
“Đẹp”
Giang Ninh khẽ gật đầu: “Nhưng vợ à, em tính lặn xuống biển sao?”