Nói thật thì trước đây Nguyễn Kiến Định có thể sẽ lo lắng một chút, anh cảm thấy mình không xứng với Nguyễn Minh Tủ, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy rồi thì bây giờ anh không còn lo sợ gì nữa, cũng cảm thấy chẳng có gì đáng lo cả.
“Nếu như anh thật lòng muốn đi thì chi bằng bây giờ xuất phát luôn.” Vừa nghe thấy lời Nguyễn Kiến Định nói thì hai mắt Ôn Đức Duy phát sáng ngay tức khắc, kéo cái tay nhỏ đang che miệng mình ra, anh ta còn đang lo không tìm được cơ hội đưa củ cải trắng về, lúc này thì đúng là mèo mù vớ được cá rán “Đang nửa đêm nửa hôm thế này, không thể để mai hằng đi sao? Hơn nữa, Nguyễn Kiến Định vừa mới về, dù gì anh cũng phải để anh ta nghỉ ngơi một chút chứ!” Nguyễn Minh Tú không vừa lòng, trách lại Ôn Đức Duy, mặc dù cô ấy đã chạy đến đây rồi, Nguyễn Kiến Định cũng thừa nhận quan hệ giữa hai người bọn họ nhưng trước khi xác nhận mối quan hệ này một cách chính thức thì lòng cô ấy không thể yên tâm được.
Hai lần Nguyễn Kiến Định bỏ đi không một lời tạm biệt đã để lại hai vết bút sâu đậm trong lòng cô ấy, không thể phai mờ được.
“Anh nghỉ một buổi tối, sáng sớm ngày mai sẽ đi, anh còn một số việc phải xử lý nữa, Tri Hạ, em đưa Minh Tú lên nghỉ trước đi!”
Đang nói chuyện, điện thoại của Nguyễn Kiến Định rung lên, mặt anh ta tối sầm xuống, vẫy tay với Nguyễn Tri Hạ đang ngồi ở ghế sofa, anh ta cảm thấy hơi áy náy vuốt tóc Nguyễn Minh Tú, vội vã rời đi.
Nếu như không có cặp tài liệu trên tay Nguyễn Tri Hạ thì Nguyễn Minh Tú cho rằng vừa nãy cô ấy nằm mơ.
“Minh Tú, lần này chắc chắn là anh em cố ý vì chị mà về một chuyến, mặc dù em không có gì chứng minh nhưng chị phải tin trực giác của em, chắc chắn là anh trai em không yên tâm để chị đợi ở đây nên mới trở về thăm chị!”
Nguyễn Tri Hạ xoa má, híp mắt cười vui vẻ, kéo tay Nguyễn Minh Tú lên lầu.
Ngày mai còn phải đi xa, phải nghỉ ngơi sớm giữ sức mới được.
…
Nguyễn Kiến Định vội vàng ra khỏi cửa, suy nghĩ một chút rồi đi về phía bên phải, mặc dù anh ta vẫn đang ở tòa biệt thự chính nhưng thực ra ở khu này có biệt thự chuẩn bị riêng cho anh ta, đã đi ra ngoài rồi nên anh ta không về phòng sách ở biệt thự chính nữa mà đi thẳng tới biệt thự riêng của mình.
Mỗi căn đều có người chuyên phụ trách trông coi, quét tước, cho dù không có ai ở thì quản gia và người giúp việc cũng sẽ làm việc chỉnh tề, lúc Nguyễn Kiến Định đi qua đó thì quản gia và những người khác đang dọn dẹp phòng khách.
“Cậu chủ, sao đột nhiên cậu lại tới thế này?” Quản gia của những căn biệt thự trống đều là người già của gia tộc Otto, cho nên thái độ của chủ biệt thự với họ cũng dễ hơn rất nhiều, quản gia nhắc người giúp việc tiếp tục làm việc rồi đi theo Nguyễn Kiến Định đang đi lên phía trước.
“Không cần đi theo tôi, tôi lên phòng sách xử lý một số chuyện, ông cứ làm việc của mình đi”
Nguyễn Kiến Định nói xong thì đi thẳng lên phòng sách ở tâng ba, sau khi đóng cửa lại anh ta mới cau mày rút điện thoại ra.
Nhanh chóng gọi lại cho người vừa gửi tin nhắn đến, có chuyện kỳ lạ, anh ta không yên tâm nên phải xác nhận lại.
Điện thoại được nhận rất lâu, lâu đến mức mà cuộc gọi sắp kết thúc vì không có người nhận rồi thì người đầu dây bên kia mới ấn nút nghe, ngay sau đó truyền đến tiếng thở dốc, còn có tiếng gió vù vù, dường như người bên kia đang chạy.
Nguyễn Kiến Định không vội lên tiếng, đợi một lúc sau thì giọng người kia mới từ từ ổn định lại, là giọng của một cậu thanh niên, đó chính là người vệ sĩ lẻn vào với Nguyễn Kiến Định lần trước: “Chủ tịch, không tìm thấy Vũ Nguyên Hải đâu nữa, bây giờ chúng tôi không thể xác nhận anh ta đang nén nút trà trộn vào khu trung tâm hay đã phản bội, lúc gửi tin tức cho anh thì đột nhiên xảy ra điêu khác thường, lúc này tôi đang bị người ta đuổi bắt.” Hơi thở của người vệ sĩ này không ổn định, lúc nói chuyện vẫn đang thở dốc, giọng rất nhỏ, cứ như sợ bị người khác nghe thấy.