Bên ngoài cửa hàng BMW 4S.
Lâm Vũ Chân cắn môi, ánh mắt nhìn Giang Ninh không biết nên hình dung thế nào.
"Anh đừng nghịch nữa.”
Cô muốn đi: “Một cái năm trăm ngàn lận! Anh đừng tiêu tiền lung tung”
Giang Ninh kéo cô vào cửa hàng.
Mấy nhân viên trong cửa hàng vừa nhìn thấy Giang Ninh đã nhận ra ngay, là tên nhà giàu hai hôm trước chứ đâu.
Chắc hôm nay đến để lấy giấy phép.
Nhớ đến lần trước không đâu mất toi một đơn hàng, bọn họ đều tiếc đứt ruột, nhưng may mà chỉ có một đơn, tổn thất thì cũng chỉ tổn thất một tí tẹo thôi nhỉ.
"Anh Giang?"
Nhân viên nữ đó nhìn thấy Giang Ninh và Lâm Vũ Chân lập tức đứng lên đi qua.
"Anh chị đến để hoàn tất thủ tục ạ? Tôi vừa mới làm xong giấy phép.”
Cô còn chưa kịp thông báo nữa.
"Không phải, không làm nữa.”
Giang Ninh đáp.
Nữ nhân viên ngẩn ra, không làm nữa, có ý gì?
Nhìn sang Lâm Vũ Chân đang ngại ngùng đứng đó, lẽ nào muốn trả xe.
Mấy nhân viên khác vừa nghe lập tức suy đoán.
Cũng đúng, xe gần năm trăm ngàn, không đi thử cũng không xem một cách nghiêm túc đã mua luôn rồi, giả vờ cũng giống lắm, nhưng mua về mới phát hiện không có tiền đổ xăng, những kẻ như thế cũng chả hiểm.
Giờ thì đẹp mặt chưa.
Còn cho rằng thật sự có tiền nữa!
Trả xe? Đâu có dễ thế, chỉ e là đến để gây sự.
"Cô lại cho tôi một cái xe nữa."
Giang Ninh chỉ xe trong phòng trưng bày, nói: "Giống với chiếc xe kia, lại lấy ra cho tôi một chiếc.”
"Anh nói gì?”
Nữ nhân viên sững sờ, cảm thấy mình nghe nhầm rồi.
Mua thêm một cái?
"Thêm một chiếc nữa, xe trước bị đụng hỏng rồi.”
Giang Ninh lấy thẻ đưa cho nữ nhân viên: "Nhanh chút, tôi phải về nhà ăn cơm mẹ nấu.”
Nữ nhân viên giờ mới phản ứng lại, Giang Ninh thật sự muốn mua thêm một chiếc, cô vui đến mặt đỏ ửng lên.
Những người không biết còn cho rằng cô vừa mới trải qua một cuộc vận động kịch liệt gì đó cơ!
"Vâng! Tôi sẽ đi làm thủ tục cho anh ngay lập tức!”
Nữ nhân viên mừng đến phát khóc.
Mới có mấy ngày đã đến mua một cái nữa!
Cô lại có thêm một đơn hàng!
Mấy nhân viên ngồi đàng xa hầu kết chuyển động lên xuống, khóc không ra nước mắt, mắt đỏ lên vì hâm mộ.
Bọn họ cả một tháng còn chả kiếm nổi hai đơn, mà cái cô người mới này liên tiếp thu đơn về, mà lại cùng là một người.
Hai chiếc xe, một triệu đó!
Bây giờ những người có tiền đều điên cuồng như vậy à?
“Giang Ninh, anh tiêu tiền lung tung thế mẹ em không vui đâu."
Mời đọc truyện trên truyện 88
Lâm Vũ Chân hết cách.
Cô biết Giang Ninh có tiền, nhưng cứ tiêu tiền thế này cô thật sự áy náy lắm.
"Không sao, anh dỗ được."
Giang Ninh bảo: “Bảo đảm với em mẹ sẽ không giận”
Không bao lâu sau, thủ tục đã xong xuôi, tốc độ lần này của nữ nhân viên rất nhanh.
"Anh Giang, thẻ của anh!”
Cô trả lại chiếc thẻ đặc biệt cho Giang Ninh, lần trước sau khi về nhà cô đã tìm hiểu thử, biết được hạn mức của nó là bao nhiêu thì suýt ngất.
"Giấy phép xe mới này chỉ sợ phải đợi thêm hai ngày nữa, anh yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành cho anh.”
"Được."
Giang Ninh cũng không nói nhiều, nhận lấy chìa khoá xe mới, quay người định đi.
"Vậy xe cũ làm thế nào đây?"
Bỗng Lâm Vũ Chân hỏi hắn.
Xe mới mua được hai ngày mà đã trở thành xe cũ rồi.
"Không cần nữa.”
Ba chữ gọn lỏn thốt ra từ miệng Giang Ninh khiến Lâm Vũ Chân kích động muốn bóp cổ hắn chết luôn cho rồi.
Phá gia chi tử!
Xe mới có hai ngày, nói không cần là không cần chắc?”
"Không được.”
Cô hếch cằm lên nói: “Anh không được tuỳ hứng như thế!”
Lâm Vũ Chân quay sang nhìn nữ nhân viên: “Để lại đây sửa được không?”
"Đương nhiên, đây là công việc của chúng tôi, tôi sẽ xử lý tất cả mong hai vị yên tâm!” Nữ nhân viên ân cần niềm nở.
"Nghe vợ anh."
Giang Ninh đương nhiên là không có ý kiến.
“Cô Giang, cô hạnh phúc quá, có một người chồng tốt như vậy, còn rất nghe lời cô nữa.”
Nữ nhân viên nhanh chóng nịnh bợ một câu.
Mặt Lâm Vũ Chân đỏ lên, lườm Giang Ninh.
Ai là vợ anh!
Em còn chưa thừa nhận đâu!
Giang Ninh lái chiếc xe mới, mang Lâm Vũ Chân rời đi.
Ở lối ra vào cửa hàng 4S, mấy nhân viên nhìn đầu chiếc xe mới đụng vào đâu đó mà thay đổi hoàn toàn diện mạo thì đau lòng.
Chiếc xe mà cả đời họ cũng mua chẳng nổi mà người khác lại coi như là đồ chơi không bằng.
"Cậu nói xem, liệu mấy ngày nữa hắn có quay lại mua thêm một chiếc mới không?”
"Ví dụ như gạt tàn trên xe đầy rồi chẳng hạn?”
"Xin các người đừng nói gì nữa, tim tôi chịu không nổi, đau!”
Về đến nhà, nhìn thấy chiếc xe mới coóng.
Tô Mai chẳng nói chẳng rằng, còn Lâm Văn cũng chỉ liếc mắt một cái, ngập ngừng muốn nói lại thôi, xong cuối cùng cũng không nói gì.
"Mẹ, trưa nay làm món gì?"
Giang Ninh cười nói: “Bận cả sáng này, con đói hoa cả mắt.”
Lâm Vũ Chân lầm bà lầm bầm, anh bận cái con khỉ, cả sáng nay có mỗi cô bận, anh còn được ăn hai cái bánh quẩy kìa.
"Đều là mấy món thường ngày, cậu nếm thử xem.”
Tô Mai cười bảo: “Đi rửa tay ăn cơm thôi." Cả nhà ngồi quây quần trên bàn dùng bữa. Tô Mai vào phòng lấy chiếc thẻ ngân hàng sáng nay Tiết Hàng đưa cho bà, sau đó đặt lên bàn.
"Sáng nay, tổng giám đốc ngân hàng Đông Hải có ghé qua, cho mẹ năm triệu, nói là bồi thường.”
Tất nhiên là Tô Mai không dám nhận lấy: “Mẹ không từ chối được, Vũ Chân, các con xem nên xử lý thế nào?”
Tiền, chắc chắn phải trả lại, nhiều tiền thế này, bà cầm trong tay cũng thấy thấp thỏm.
"Đương nhiên là nhận rồi."
Lâm Vũ Chân còn chưa kịp lên tiếng, Giang Ninh đã trả lời.
"Năm triệu, lời cho họ quá.”
Hắn hừ một tiếng: “Đánh mẹ một cái, nếu là con, không có đủ năm tỷ thì ngân hàng của họ đợi đấy mà phá sản đi.”
Câu này dọa cho Lâm Vũ Chân đánh rơi luôn đôi đũa.
"Cũng do mẹ tốt bụng, tha thứ cho bọn họ.”
Giang Ninh không nói đùa, nếu như Tô Mai không tha thứ cho họ, đừng nói đến năm triệu, có cho năm tỷ cũng vô dụng, một câu nói của hắn thôi cũng đủ để cho ngân hàng Đông Hải trong vòng ba ngày phải đóng cửa.
Lâm Văn vùi đầu ăn cơm, số tiền Giang Ninh nói đến quá lớn, ông không chen miệng nổi.
Lâm Vũ Chân cũng không thể tin nổi nhìn Giang Ninh, không biết là hắn đang nói đùa hay đang chém gió.
Chỉ có Tô Mai biết, Giang Ninh không phải đang nói đùa.
Đứa nhỏ này...sao lại bảo vệ bà thế, nếu như bà có một đứa con trai ruột cũng chưa chắc đã bảo vệ bà như Giang Ninh đã làm.
"Mẹ, mẹ giữ lấy mà tiêu, đây là số tiền mẹ xứng đáng được nhận” Giang Ninh thấy Tô Mai còn do dự liền bảo: "Con dám bảo đảm, nếu như mẹ không nhận lấy, thì bắt đầu từ ngày mai, tổng giám đốc của họ ngày nào cũng sẽ đến cửa cầu xin mẹ”
Làm sao để sống qua những ngày tháng đó chứ.
Tô Mai do dự một lát rồi nhìn sang Lâm Vũ Chân.
"Giang Ninh đã nói như vậy rồi thì mẹ cứ nhận lấy, ai bảo họ đánh mẹ, chắc chắn phải bồi thường rồi."
Nhưng mà, ngay cả bà cũng cảm thấy số tiền bồi thường này quá lớn, năm triệu lận đó!
Mà sao từ miệng Giang Ninh hắn còn chưa vừa lòng nữa.
"Vậy, vậy mẹ cứ giữ lấy, lúc nào trả cho người ta mẹ lại lấy ra?"
"Mẹ cứ dùng thoải mái, bình thường lấy ra mua thức ăn này nọ, mua nhiều thịt một chút, mẹ làm món thịt kho tàu cứ gọi là hết sẩy.”
Giang Ninh đã ăn hết một bát lại đứng dậy xới thêm bát nữa, thật sự coi đây là nhà mình, không khách sáo chút nào.
Lúc này.
Suối nước nóng.
Lâm Cường ngâm trong nước nhắm hờ hai mắt.
Bên cạnh ông là một người đàn ông đầu trọc thân thể cường tráng, nửa người trên rải rác hình xăm, ai trông thấy cũng phải khiếp sợ.
"Anh hổ, thuộc hạ của anh sao mà đứa sau còn kém hơn đứa trước, chuyện cỏn con này còn làm không xong”
Lâm Cường hừ một tiếng: “Tôi bỏ ra hai triệu, mà anh báo cho tôi kết quả như thế này?”
Mời đọc truyện trên truyện 88