Hoàng Ngọc Minh lại cười nhạt.
Anh liếc nhìn Vương Cao như nhìn một con chó đáng thương.
“Giới xã hội đen Đông Hải này còn chưa tới phiên người ngoài tới nói này nói nọ đâu.” Đây là câu nói của Giang Ninh, Hoàng Ngọc Minh chuyển lại nguyên văn cho Vương Cao: “Lâm Võ đúng không? Tôi sẽ lập tức qua tìm ông ta” Anh nói xong cũng không dừng lại, bảo anh: " Anh còn nói, phải chuyển lời cho Lâm Võ và Cao Phi."
Cảnh sát nhanh chóng tới nơi, bắt cả đám người Vương Cao về kết án, tất cả chứng cứ tội phạm liên quan tới bọn họ đã sớm được gửi tới trên bàn của một vài người lãnh đạo chủ chốt.
Rất nhanh sau đó.
Ở một sơn trang.
Lâm Võ đã ở đây dưỡng thương được vài ngày.
Ông ta đang đợi giới xã hội đen Đông Hải được đẹp yên, chờ mình lành vết thương sẽ đi lấy mạng của Giang Ninh! Chỉ là ông ta không đợi được Giang Ninh tới, lại chờ được Hoàng Ngọc Minh.
Trên mặt Cao Phi đầy cảnh giác nhìn mười mấy người trước mặt mỗi người đều là cao thủ, tất cả chặn trước mặt Lâm Võ.
“Đừng tìm chết!” Cao Phi quát: “Cậu dám đụng đến chúng tôi thử xem” lộ ra vẻ hung hãn.
Đặc biệt là bọn họ vừa trải qua một cuộc chiến lớn, nghiền ép mười mấy thế lực, khí thế còn hừng hực và hoàn toàn chẳng thấy mệt mỏi! Lúc này, bọn họ chỉ đứng đó đã làm cho đám người Cao Phi cảm giác có chút áp lực.
Những người này làm sao có thể khủng khiếp như vậy? Trong tay Hoàng Ngọc Minh có nhiều cao thủ như vậy từ lúc nào thế? “Hoàng Ngọc Minh, thật không ngờ cậu âm thầm giấu nhiều cao thủ như vậy, đúng là tham vọng không nhỏ đâu.” Lâm Võ vẫn dựa vào sô pha, cười lạnh: “Nhưng chỉ dựa vào những người này đã muốn đấu với chúng tôi à, sợ rằng cậu có hơi không biết tự lượng sức mình rồi đấy!”
Hoàng Ngọc Minh ngẩng đầu liếc nhìn ông ta “Hôm nay tôi tới để chuyển lại một câu nói cho ông.” Anh thản nhiên nói: “Thành phố Đông Hải không tới phiên các người can thiệp vào!”
Mời đọc truyện trên truyện 88
"Cuồng vọng!” Lâm Võ phẫn nộ gầm lên: “Cậu tưởng mình là ai chứ?”
“Tôi tất nhiên chẳng là ai cả, nhưng lời này là do đại ca của tôi nói, vậy thì lại khác rồi”
Trên mặt Hoàng Ngọc Minh hiện lên vẻ kiêu ngạo: “Mặt khác, ông xúc phạm đại ca của tôi, đại ca của tôi có thể không tính toán với nhân vật nhỏ như ông, nhưng anh em phía dưới thì không nhịn được đâu.”
Đám ba mươi người anh Cẩu phía sau đều lộ ra ánh mắt hung ác, thật giống như những con sói ác khủng khiếp! Mở miệng lại muốn cản xé đám người Lâm Võ thành từng mảnh nhỏ! “Đại ca của cậu à?”
‘Säc mặt Lâm Võ và Cao Phi đồng thời thay đổi, đồng thanh nói: “Là ai?” Hoàng Ngọc Minh nhìn chằm chằm vào Lâm Võ: “Người đánh gãy tay chân của ông! Giang Ninh!” Lâm Võ biến sắc.
"Sao có thể là cậu ta được? Cậu ta chỉ là một gã vô gia cư tới ở rể nhà Lâm Văn mà. Những điều này đều do Lâm Cường đích thân nói với mình, cậu ta làm sao có thể là… đại ca của Hoàng Ngọc Minh được?"
“Lâm Cường thật ác độc” Hoàng Ngọc Minh không để ý tới vẻ mặt khó tin của Lâm Võ, thở dài: “Ngay cả em trai ruột của mình mà cũng muốn hãm hại, ông ta hại chết ông rồi!” Lâm Võ hãi hùng khiếp vía.
Ông ta đã tự mình thử qua nên đương nhiên biết rõ Giang Ninh đáng sợ tới mức nào, nhưng ông ta càng kinh sợ hơn về thân phận của hắn.
Lúc này nghe Hoàng Ngọc Minh nói Lâm Cường đã sớm biết rồi à? Đồ chó kia cố ý bảo mình đi gây sự với Giang Ninh, muốn mượn tay của cậu ta đánh cho mình tàn phế sao? “Ông đã hiểu rõ rồi chứ?” Hoàng Ngọc Minh nói: “Xem ra ông cũng không ngốc, làm sao có thể lại nghĩ tới chuyện đến thành phố Đông Hải tìm chịu khó cho mình được.” Lâm Võ chợt ngẩng đầu lên: “Hoàng Ngọc Minh, cậu đừng quá kiêu ngạo! Còn cả Giang Ninh kia nữa! Chúng tôi ăn chắc thành phố Đông Hải rồi, không ai giữ được đâu!” “Bốp!” Hoàng Ngọc Minh hoàn toàn không khách sáo, giơ tay lên tát mạnh vào mặt Lâm Võ.
Mời đọc truyện trên truyện 88