“Không sao, con có thể xử lý những chuyện này. Ông ngoại dưỡng thương cho tốt. Mấy ngày nay Tri Hạ học ở nhà, lát nữa con sẽ đưa em ấy đến gặp ông” Nguyễn Kiến Định nói một cách nhẹ nhàng, giống như một người bố kiên nhãn an ủi con mình.
“Không lo lắng những chuyện này, Abel là người như thế nào, ông biết rõ, bây giờ thành thật nói cho ông biết chuyện gì đã xảy ra” Kể từ lúc bị ám sát, công tước Otto đã không còn lòng tin với Abel.
“Chờ ông khỏe lại, chờ ông về nhà rồi con sẽ kể ông nghe được không, hiện tại con vẫn có thể chống chọi được, bây giờ ông hưởng phúc đi, người con cao ráo, con tạm thời chống đỡ được rồi, đợi đến khi nào con không thể chịu được nữa, con sẽ gọi ông giúp đỡ!”
Nguyễn Kiến Định vừa dỗ vừa vuốt tóc, ánh mắt lại hiện lên một tia sáng.
“Các con về trước đi, các con đều bận, ông biết, ông trước đây cũng vậy, kiên trì chút là được”
Kể từ lần thoát chết này, công tước Otto đã nhìn ra rất nhiều điều.
Một số việc nên như nào thì theo như thế, nếu không ép được, tại sao.
lại làm mọi người đều không vui. Nhưng có một số chuyện nên tính toán thì cần phải tính toán, không cần thiết phải vì người khác mà khiến bản thân không vui!
Một câu nói rất mâu thuẫn, nhưng mọi chuyện không phải đều như vậy sao, vạn vật trên đời đều có những điều mâu thuẫn.
“Vậy thì con và Mộ Hàn về trước. Khi nào Tri Hạ tỉnh lại, con sẽ đưa em ấy đến gặp ông” Thời gian gấp gáp, bọn họ không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây nữa. Nguyễn Kiến Định gật đầu, đứng dậy chờ Tư Mộ Hàn đi theo, cùng nhau bước ra ngoài.
“Người ở đâu tôi đã tìm thấy, có một khu rừng ở phía sau chỗ đó không xa, sau khi bước vào thì rất khó trở ra và khu rừng cũng không.
lớn lắm. Nếu Abel cho người bao vây khu rừng và đốt, Tỉnh Hòa và Minh Tú sẽ không bao giờ có thể thoát ra được” Nguyễn Kiến Định gần như không nhắm mắt cả đêm, và đôi mắt của anh ta lúc này đã đỏ hoe.
“Những lời như vậy chỉ có thể chứng minh rằng Abel có thể có suy nghĩ về vấn đề này. Chúng ta vẫn không chắc những gì hai bố con họ nói là sự thật, và chúng ta cần phải cẩn thận” Tư Mộ Hàn vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng nhất thời không nói ra được, chỉ có thể bình tĩnh nhắc nhở Nguyễn Kiến Định cẩn thận hơn.
“Tôi vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, và luôn có cảm.
giác sai trái, chúng ta quay về rồi thảo luận” Việc cứu người phải có kế hoạch lâu dài, không được vội vàng, hoặc vì con tin gặp nạn, hoặc là đám người lao lên tự tìm cái chết không đáng có.
Hai người vừa đi ra khỏi bệnh viện, còn chưa kịp lên xe, điện thoại liền vang lên, Nguyễn Kiến Định quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn, hai người lấy điện thoại di động ra, nghe máy.
“Động tác khá nhanh đấy, đã tìm được chỗ rồi thì qua đi! Nhớ phải mang theo thứ tôi muốn”
Giọng của Abel phát ra từ đầu điện thoại bên kia và rõ ràng là ông ta đang nói chuyện bằng hai điện thoại di động.
“Người ông muốn tạm thời tôi không mang qua được, tôi cần một chút thời gian” Tư Mộ Hàn mím môi, anh ta quay lại nhìn và nói.
“Dù sao tôi cũng không vội, chỉ là nếu không tìm thấy con gái cậu có lo lắng không? Nếu trước tám giờ tôi không thấy người và thứ tôi cần, thì không chỉ con gái cậu, và cả người phụ nữ đi cùng cũng phải chết”
Abel điềm tĩnh nói, hiển nhiên là chính mình đang nắm chắc phần thẳng trong tay, sau khi nói xong ông ta liền cúp điện thoại không đợi bọn họ trả lời.
“Trước tám giờ, vẫn kịp, tôi sẽ đưa người về, anh đi đường cẩn thận” Bất kể lời nói của Abel có đáng tin hay không, vẫn phải đưa người đến đó trước. Ít nhất, họ phải có thái độ đàm phán, nếu không…
Tư Mộ Hàn liếc mắt nhìn bộ dạng của Nguyễn Kiến Định, trong.
lòng thở dài, nếu không chỉ e là Nguyễn Kiến Định sẽ phát điên trước!