“Âm!”
Nhưng chỉ trong nháy mắt, gã ta lại bay ra còn nhanh hơn cả tốc độ lao vào.
“Rắc!”
Là tiếng xương vỡ!
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Người đàn ông đeo mặt nạ đập mạnh xuống đất, ngực lõm xuống, lăn vài vòng mới đứng vững, một đầu gối đã quỳ trên mặt đất, nhìn chảm chằm người sau tấm mảnh cuộn!
“Phụt..”
Gã ta mở miệng liền phun ra một búng máu, ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm: = ha, mười người hết chín người có tâm tư riêng giống e P3 Sau tấm mành cuộn, giọng nói kia vẫn bình tĩnh giống như y căn bản chẳng để tâm tới lần tập kích này.
“Cậu biết tại sao tôi có thể dung túng cho Nghiêm Nhữ nhiều lần như vậy không?”
“Bởi vì Nghiêm Nhũ rất trực tiếp. Từ lúc mới bắt đầu, ông.
†a đã nói muốn giết tôi, mỗi lần thấy tôi thì nhất định sẽ ám sát tôi, muốn thay thế địa vị của tôi ở Ẩn Môn. Mà các người lại rất dối trá.”
Người đàn ông đeo mặt nạ không dám nói lời nào, ánh mắt càng thêm sợ hãi.
Gã ta đã im lặng suốt mười năm, lần này tự cho rằng mình có cơ hội mới phát động tập kích, nhưng không ngờ gã ta thậm chí còn không chịu nổi một chiêu của chủ thượng!
Rốt cuộc thực lực của chủ thượng mạnh đến mức nào?
“Cố gắng đi, hy vọng lần sau cậu tới ám sát có thể cho.
†ôi chút ngạc nhiên”
Chủ thượng nói xong liền im lặng.
Y chẳng những không tức giận về lần ám sát này, trái lại còn hơi thấy buồn cười.
Người đàn ông đeo mặt nạ không dám nói gì nữa, cung kính quỳ xuống dập đầu, sau đó biến mất.
Mùi trà càng lúc càng nồng, dần dần có cả hơi nước bay ra.
Chuyện ở phương bắc này không thoát khỏi ánh mắt chủ thượng.
Y còn tưởng đó chỉ là một vùng đất cấm Đông Hải, sẽ không gây ra sóng gió gì. Nhưng mãi đến khi năm cửa khẩu lớn bị đột phá, Lâm thị thành công đánh thông con đường lên phía bắc, mới làm cho y lại đề cao cảnh giác.
Đặc biệt, còn nghe đồn rằng phía sau vùng đất cấm Đông Hải này là nhà họ Long.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Hừ, nhà họ Long à? Thủ đoạn này được bố trí rất tinh Chủ thượng thản nhiên nói: “Xem ra ván cờ ở phương bắc này đã được hình thành, chẳng qua người đánh cờ không phải là nhà họ Long mà là người phía sau vùng đất cấm Đông Hải và tôi thôi.”
Y đặt chén trà xuống, đột nhiên cười.
“Thú vị, thú vị, nước phương bắc đục, cậu muốn câu ra con cá lớn ư?”
“Vừa vặn, tôi cũng muốn như vậy, ván cờ này, tôi sẽ đánh với cậu!”
Lâm thị tới rồi!
Danh tiếng lớn!
Nhận được điện thoại của Lý Đông, xác nhận con đường năm cửa khẩu lớn ở phương bắc đã hoàn toàn được đánh thông, Lâm Vũ Chân vô cùng vui mừng, luôn miệng khen Lý Đông lợi hại, nói cô không nhìn nhầm người.
Điều đó làm Lý Đông cũng thấy xấu hổ.
Nếu không phải Giang Ninh tới thì sao anh sao có thể thuận lợi như vậy.
Người lợi hại không phải là anh mà là Giang Ninh!
“Sếp Lâm, tất cả đều đã được sắp xếp xong, chỉ chờ ngài mang theo hàng lên phía bắc, một loạt hoạt động quảng cáo đang chờ sẵn!”
Lý Đông nói: “À, anh Ninh rất nhớ chị, muốn sớm gặp chị.
Điểm quan trọng nhất là…”
Anh quay đầu, nhìn xung quanh với dáng vẻ cẩn thận trông như kẻ trộm vậy, vội nói: “Em dẫn anh Ninh ra ngoài uống rượu đều là chỗ đàng hoàng, không có gái ngành đâu. Có thì em cũng tuyệt đối không để cho bọn họ quấy rầy anh Ninh, mong sếp Lâm yên tâm!”
Nghe Lâm Vũ Chân “Ừ” một tiếng, Lý Đông cảm thấy lời giải thích của mình vẫn có tác dụng.
Lý Đông để điện thoại xuống, hít sâu một hơi.
“Anh Ninh, làm vậy có lẽ không tốt đâu?”
Anh nhìn Giang Ninh đang ngồi đối diện, cảm giác hơi muốn khóc: “Sếp Lâm là người tốt, chị ấy cũng không.
đến nỗi giết em nhưng em luôn cảm thấy chỗ này hơi đau.”
Anh xoa ngực của mình, chỉ vào lương tâm nói.
Lý Đông không muốn dẫn theo Giang Ninh đi xã giao, sợ bị người phụ nữ khác để mắt tới. Với sức hấp dẫn của Giang Ninh, cho dù bảo hắn đội mũ trùm đầu, cũng khó có thể ngăn cản khứu giác nhạy bén của những người phụ nữ kia.
Nhưng Giang Ninh lại nói muốn tới nữa tiệc so tài của các cô gái phương bắc được tổ chức vào tối nay.
“Cô ấy không đến mức giết cậu.”
Giang Ninh cười nói: “Nhưng tôi lại có thể xuống tay”