Nhưng Phương Mật sắp xếp một chiếc du thuyền riêng đưa mấy người Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đi vào.
Trong một thời gian ngắn, đảo Càn Khôn này cũng chỉ tiếp đãi đám Giang Ninh bọn họ, những người còn lại, đều không cho phép tới gần đảo Càn Khôn nửa bước.
Tô Vân có chút hưng phấn.
Đây là bao hết sao!
Người ta bao cái rạp chiếu phim đã có thể lên trang nhất báo, bây giờ Giang Ninh bao toàn bộ đảo, toàn bộ điểm du lịch, đây là cần bao nhiêu tiền chứ?
“Tôi cũng hi vọng sau này người đàn ông của tôi có thể vì tôi mà bao nguyên một hòn đảo như thế, có bao nhiên lãng mạn chứi”
“Đưa em đi ăn tiệc đứng một tháng anh thấy còn hợp lý hơn” Giang Ninh nhìn cô ta một cái, thản nhiên nói.
Anh đưa đám người lên du thuyền, hướng thẳng đến đảo Càn Khôn.
Xa xa, nhìn thấy đoàn người chạy đến hướng đảo Càn Khôn, trong mắt Phương Mật lộ ra một vòng hung ác và lạnh lão!
“Đúng là không có gì thú vị, tôi cũng muốn cái đảo Càn Khôn này, cũng không ai cho tôi Phương Mật cười lạnh một tiếng, “Kể cả anh có lợi hại hơn nữa cũng đừng mong có thể ra khỏi đảo Càn Khôn nửa đời sau…
Nhìn chiếc du thuyền biến mất khỏi tầm mắt, Phương Mật cười nham hiểm, sau đó xoay người rời đi.
Anh ta đã sắp xếp rất hoàn hảo.
Bây giờ Đảo Càn Khôn đã phong bế, không cho bất cứ ai lên nữa. Dù mấy người Giang Ninh chết ở đó cũng k ai phát hiện ra.
Nhóm người Giang Ninh nghĩ rằng đảo Càn Khôn này tượng trưng cho sự lãng mạn và vĩnh hằng đúng không?
Trên thực tế cũng đâu sai, chỉ cần cùng nhau chết đi, vậy thật sự sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Phương Mật ngồi trên chiếc xe thể thao của mình, lao thẳng tới cổng phía nam của biệt thự.
Giang Ninh không còn mạng để quay về, vòng tròn ngầm ở Nam Đảo nên được dọn dẹp sạch sẽ. Thậm chí ngành du lịch sản xuất ở Nam Đảo cũng phải khôi phục hình thức trước đây.
Không có kẻ xen vào việc người khác như Giang Ninh, Nam Đảo trước kia như thế nào, hiện tại sẽ như thế ấy.
Tuy nhiên điểm khác biệt chính là, người có thể hưởng thụ tất cả không phải là Nam Bá Thiên mà là Phương Mật anh ta!
“Đã sắp xếp xong hết chưa?”
Phương Mật vừa lái xe vừa gọi điện thoại: “Không được nhẹ tay, chỉ cần nhốt bọn họ trên đảo Càn Khôn. Chôn ở đâu cũng được, miễn sao bọn họ chết thì thôi” Anh ta cười lạnh: “Tôi và anh em ở biệt thự cửa nam chờ cậu trở về, để ăn mừng công việc của cậu.”
Nói xong, Phương Mật cúp điện thoại.
Sau khi xác định bên đảo Càn Khôn đã bố trí xong, không hề có sơ sót gì, tảng đá trong lòng anh ta mới thả lỏng.
Một khi Giang Ninh chết, mọi việc sẽ dễ giải quyết.
Vòng tròn ngầm ở Nam Đảo cuối cùng cùng rơi vào tay anh ta!
Phương Mật bí mật lái xe chạy thẳng một mạch đến cửa biệt thự Nam Môn.
“Hửm?”
Người làm nhiệm vụ đứng canh gác hai bên cửa sắt biến đâu mất rồi nhỉ?
Chương 1200:
Anh ta cảm thấy hơi tức giận.
“Xem ra, có vài thằng nên xử thì cứ xử. Nam Bá Thiên chết rồi, nhưng Giang Ninh còn chưa chết đấy, bọn chúng dám hời hợt như vậy” Phương Mật hừ lạnh.
Anh ta đỗ xe xong, sau đó đi thẳng về phía biệt thự Nam Môn. Bây giờ, đó là nhà của anh ta.
Khi đẩy cửa bước vào, Phương Mật không nhìn thấy giúp việc nữ đứng thành hai hàng ở cửa chào đón mình, anh ta chỉ thấy phòng khách trống trơn và mười mấy người đang nằm ngổn ngang!
Toàn bộ đều là người thân cận của anh ta!
Máu tươi nhuộm đỏ trên sàn nhà, thậm chí có người thì cụt tay cụt chân, có người thì sặc máu khiến Phương Mật suýt nữa nôn ra.
“Ọe…’’
Sắc mặt anh ta tái nhợt, hai chân nhữn ra ngay tức khắc.
Dã tâm và lòng tham không đáy ban nãy còn tồn tại, giờ phút này đã bay biến đâu không biết!
“Không, không thể…không thể nào!”
Phương Mật hét lên như thể anh ta vừa thấy một con quỷ đang nhìn anh ta chằm chằm?
Người đàn ông đang ngồi trên ghế gỗ bạch đàn kia.
Phương Mật nghẹn ngào thét chói tai, giống như một người điên.
“Tại sao ông chưa chết? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Nam Bá Thiên ngồi ở trên ghế gỗ bạch đàn, trên trán không hiện lên tia sát khí nào, nhưng hai tay của ông ta đã bị nhuộm đỏ rồi!
Mười mấy cái xác trên mặt đất, thậm chí có người còn đang sống sờ sờ lại bị ông ta bẻ gãy tay chân!
“Người mà cậu giết chỉ là người chết thay tôi mà thôi!”
Nam Bá Thiên bình tính nói: “Phương Mật, thật không ngờ cậu cũng có chút dã tâm!”
Phương Mật chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, anh ta quỳ phịch xuống đất.
“Anh Thiên!”
Anh ta dập đầu thật mạnh, trên trán lập tức xuất hiện máu tươi: “Anh Thiên ơi! Anh Thiên ơi! Em sai rồi! Em sai rồi!”
Mặc dù anh ta thấy hơi nghỉ ngờ sao Nam Bá Thiên càng già càng nhát gan? Vài năm qua, ông ta giống như một lão già đã về hưu, chẳng còn khí thế chút nào.
Dù bị người khác đè đầu cưỡi cổ cũng không hề nổi giận?
Anh ta cho rằng Nam Bá Thiên già rồi, ai dè đâu người đó chỉ là thế thân của Nam Bá Thiên?
Sao anh ta không nhận ra nhỉ?
Phương Mật gào to, quỳ gối từng bước tới trước mặt Nam Bá Thiên, anh ta dập đầu lia lịa: “Anh Thiên ơi, Em sai rồi! Xin anh hãy cho em một cơ hội…”
“Tôi xin ông hãy cho tôi một cơ hội đi!”
Anh ta khóc lóc, nước mắt nước mũi đầm đìa.
Mười phút trước, anh ta vẫn còn phấn khích, chờ đợi Giang Ninh và những người khác chết ở đảo Càn Khôn, sau đó thì anh ta có thể ngồi sở hữu thế giới ngầm ở Nam Đảo.
Nhưng không ngờ rằng Nam Bá Thiên chưa chết!
Người đã tung hoành trong thế giới ngầm ở Nam Đảo gần hai mươi năm, vẫn chưa chết!
Chương 1201:
Ngay cả khi Phương Mật chết cũng không ngờ được, Nam Bá Thiên sẽ kiếm một người thay thế.
Trong nhiều năm như vậy, anh ta lại không phát hiện ra bất kỳ điều gì.
“Tha cho mày?”
Nam Bá Thiên cúi đầu nhìn Phương Mật, giọng điệu sắc bén, hừ lên một tiếng: “Khi mày giết người thay thế của tao, có từng nghĩ qua buông tha cho tao không?”
Cả người Phương Mật run lên, không dám lên tiếng.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến sẽ buông tha cho Nam Bá Thiên, để sinh tồn trong cái thế giới này thì nhất định phải tàn nhẫn, bạn cho người ta cơ hội, nhưng người khác sẽ không cho bạn cơ hội đâu!
Phương Mật nghẹn ngào, muốn giải thích điều gì đó nhưng bây giờ lại không thể giải thích bất cứ thứ gì cả.
Khi anh ta một chân dẫm chết người thay thế của Nam Bá Thiên thì đã biết rằng, hôm nay mình chắc chắn sẽ chết!
Anh ta còn có thể nói gì sao?
Nam Bá Thiên đứng dậy, đi đến trước mặt Phương Mật, khiến cho Phương Mật sợ hãi đến mức cả người run lên!
Anh ta cảm thấy bản thân rốt cuộc vẫn chỉ là một con kiến, là một con chó bên cạnh Nam Bá Thiên, lúc này đang quỳ ở đây, thậm chí không có chút dũng khí để ngẩng đầu lên nhìn Nam Bá Thiên.
“Thứ vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát.”
Nam Bá Thiên nói.
Ông ta quay đầu lại, nhìn xung quanh: “Đi ra đây hết đi” Vừa mới dứt lời, một vài bóng người chậm rãi bước ra.
Phương Mật ngẩng đầu lên nhìn, thấy có vài người mặc áo dài và đeo mặt nạ đang bước ra.
Khí chất trên người họ vô cùng mạnh!
Phương Mật chỉ liếc nhìn họ một cái thôi, lập tức cảm thấy toàn thân mình run rẩy đến mức không thể kiểm soát được!
Những gã này thực sự là ai thế?
“Chỉ với sức mạnh như vậy mà muốn giết Giang Ninh?”
Một trong số họ, liếc nhìn Phương Mật với vẻ khinh thường: “Không tự lượng sức mình!”
Họ không quan tâm đến Giang Ninh, nhưng cũng không xem thường giống như Phương Mật vậy.
Một Giang Ninh có thể khuấy động tình hình ở miền Bắc, có thể tiêu diệt nhiều dòng dõi danh giá quyền thế, là có thể dễ dàng đối phó như vậy sao?
Thực sự là một trò đùa!
Phương Mật nghẹn ngào nơi cổ họng, ừng ực vang lên, cố gắng nuốt nước bọt.
Những tên này… rốt cuộc là thánh thân phương nào vậy!
Nam Bá Thiên nhìn những người này rồi bình thản nói: “Cái mạng của anh ta, tạm thời vẫn còn hữu ích, Giang Ninh hiện giờ đang ở đảo Càn Khôn, cậu ấy không biết gì, có lế, có thể giúp được các người.”
Những người này không lên tiếng.
“Nhưng mà, tôi có thể nhận được gì?”
Trên khuôn mặt của Nam Bá Thiên không có chút tham lam nào, nhưng giọng điệu của ông ta, lại khiến cho Phương Mật cảm thấy, ông ta tham lam biết nhường nào!
Chương 1202:
“Tất cả mọi thứ ở Nam Đảo này, vẫn không đủ sao?”
Có một giọng nói trong số họ vang lên: “Tham lam là không tốt đâu”
“Ha ha” Nam Bá Thiên không chút sợ hãi, liết này, đáng lẽ ra là do tôi nói với các ngư: “Việc không có bất kỳ lợi ích nào thì tôi không muốn làm” Ông ta không hề khách sáo.
“Tuỳ tiện đắc tội với một cao thủ ít nhất cũng là cấp bậc thầy, tôi không có ngốc như vậy, hơn nữa, giữa tôi với Giang Ninh, không có bao nhiêu hiềm khích, không đến nổi vì các người, mà tôi phải liều mạng của mình chứ?”
Nam Bá Thiên ngồi trở lại chỗ của mình, sắc mặt lạnh lùng.
Nói xong, ông ta không nói nữa, chờ đợi những vị sứ giả của môn phái ẩn danh này cho mình một câu trả lời hài lòng.
“Nếu là một vị trí trong dòng dõi danh giá quyền thế ở miền Bắc thì sao?”
Nhìn anh ta: “Câu nói Nam Bá Thiên vẫn không có chút đả động.
“Hơn nữa, đó là vị trí của gia tộc giàu có đỉnh cao!”
Nói đến đây, ánh mắt của Nam Bá Thiên bỗng co rụt lại.’’
Ông ta đã nắm chắc Nam Đảo này rất nhiều năm, những thứ có thể có được anh cũng đã có được rồi.
Tiền của, địa vị, cái gì ông ta cũng có. Bây giờ ông ta chỉ còn thiếu thân phận và quyền lợi.
Mà nếu như muốn có những thứ này thì chỉ có thể đi đến phương Bắc.
Những gia tộc quyền thế ở phía Bắc, cho dù bọn họ là gia tộc quyền thế thì Nam Bá Thiên cũng không vừa mắt.
Điều ông ta muốn chính là vị trí của nhà giàu sang quyền thế nhất.
Nếu như ngồi trên địa vị nhà giàu sang quyền thế bậc nhất giống như nhà họ Bàng trước kia thì mới là sức mạn thật sự.
“Ông chắc chắn không?”
Nam Bá Thiên liếc nhìn người đang nói chuyện: “Đây là ý của ông hay là ý của người khác? Ông có thể giải quyết được sao?”
Nam Bá Thiên biết người chủ thượng cầm đầu của cánh cửa bí ẩn kia.
Một người như thế, nếu như nói ra những lời như vậy thì đương nhiên sẽ giữ lời.
“Đương nhiên là ý của chủ thượng, vẫn là Ngũ Bế Ý Già Ái Nhị?”
Trịnh Càn Khôn, sứ giả thứ tư nói thản nhiên: “Tôi thân là sứ giả chính là thay mặt chủ thượng, chẳng lẽ tôi còn phải lừa gạt ông?”
Nam Bá Thiên cười: “Không phải như vậy”
“Nếu như đã là ý của chủ thượng, vậy Nam Bá Thiên tôi cũng không thể không cho cái người ở cánh cửa bí ẩn đó thể diện” Ông ta nheo mắt lại rối quay đầu nhìn Phương Mật: “Mà giao ông ta cho các ông.”
Ông ta vừa nói xong, sứ giả thứ tám Truy Mệnh lập tức tiến lên phía trước. Bàn tay ông ta vừa mới bóp lên cổ Phương Mật, ép ông ta phải há miệng rồi nhân tiện nhét một viên thuốc màu đen vào trong.
“Khụ khụ khụ!”
Hai tay Phương Mật bưng cổ họng mình, vô cùng hoảng Sợ.
“Ông cho tôi ăn cái gì vậy?”
Ông ta luồn ngón tay vào trong cổ họng mình muốn để mình nôn và móc viên thuốc đó ra, nhưng ông ta chỉ nôn khan mấy tiếng chứ không có gì ra cả.
Chương 1203:
“Muốn sống tiếp thì phải ngoan ngoãn nghe lời tôi” Người sứ giả thứ tám Truy Mệnh đó lạnh lùng nói.
Phương Mật chỉ cảm thấy cơ thể của mình chợt trở nên nặng nề.
Lúc này ông ta mới hiểu ra, trong mắt Giang Ninh và trong mắt những cường giả chân chính này, cuối cùng mình chỉ là một con kiến mà thôi. Bọn họ muốn bóp chết mình thì cũng chẳng cần phải tốn nhiều sức.
Vậy mà mình còn ngông cuồng nghĩ tranh đoạt với bọn họ, còn ngông cuồng muốn giết chết Giang Ninh?
Thật nực cười!
“Đảo Càn Khôn chính là nơi Giang Ninh mất mạng” Trong đôi mắt của sứ giả thứ chín Thạch Phá Thủ ngập tràn vẻ độc ác.
Bọn họ và Nam Bá Thiên đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều rất rõ lần này Giang Ninh phải chết. Mà những sách về quyền thuật sẽ rơi vào trong tay bọn họ.
Lúc này.
Ở đảo Càn Khôn.
Ở nơi đảo nhỏ này cũng không phải cách quá xa với Nam Đảo. Bởi vì nhìn từ trên cao xuống đảo Càn Khôn giống như một trận hình bát quái, ở giữa có đường cong chia cách giống như trời đất Càn Khôn.
Vì vậy mới được gọi là đảo Càn Khôn.
Ở nơi chính gữa trên đảo có một tảng đá lớn, tương truyền đây chính là mảnh vụn của thiên thạch và được con người gọi là đá duyên Tam Sinh.
Cho dù là đôi tình nhân nào đứng trên đá duyên Tam Sinh này và cầu nguyện yêu đến đầu bạc răng long, cuối cùng có thể thực hiện được.
Có người nói mấy trăm năm qua chưa từng có ai là điều ngoài ý muốn.
Đây là một điểm du lịch, tất cả phương tiện trang thiết bị đều được chuẩn bị đầy đủ ở trên đảo.
Khách sạn, quán cơm và các loại điểm tham quan chứ không phải chí có một mìh đá duyên Tam Sinh là có thể chơi được.
Giang Ninh đưa Lâm Vũ Chân đến đây đương nhiên là vì đá duyên Tam Sinh này.
Phụ nữ đều thích lãng mạn, nhất là về những chuyện tình cảm. Cho dù họ biết rõ ràng là giả những cũng muốn thử xem.
“Anh Cẩu, chúng ta đi thôi, không nhìn bọn họ nữa” Bây giờ Tô Vân thật sự rất sợ.
Giang Ninh đang ở cùng với Lâm Vũ Chân là đang đi phát mật ngọt, ngọt đến nỗi khiến người ta phát ngấy. Cô ấy thật sự rất sợ.
“Em cần phải bảo vệ anh cả” Anh Cẩu lắc đầu.
“Anh ta cần cô bảo vệ sao?”
Tô Vân không kìm được mà liếc mắt: “Truyền thuyết thành thị này mới cần, được không?”
Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng.
Anh Cẩu nói một tiếng với Giang Ninh là đưa Tô Vân đi chơi ở những nơi khác.
Mà Giang Ninh nắm chặt tay của Lâm Vũ Chân, bước chậm rãi trên bờ cát của đảo Càn Khôn. Anh đạp hạt cát mềm xốp, cơ thể giống như bay là đà theo cơn gió.
“Đá duyên Tam Sinh đó thật sự thần kỳ như vậy sao?”
Lâm Vũ Chân cúi đầu nhìn dấu chân, để mặc cho Giang Ninh cầm tay mình đi lên phía trước.
“Trái tim chân thành thì ắt linh nghiệm” Giang Ninh nói.
Hai người nhìn nhau chăm chú.