Cô gái gào to, tiếng loa phóng đại, chẳng mấy chốc đã có một đám người vây xung quanh, người nào người nấy đều phẫn nộ không thôi.
“Súc sinh! Con mẹ nó đồ súc sinh, có vợ con rồi con đi lừa dối phụ nữ? Cặn bã!”
“Dương Minh là ai? Là người ngồi trong lầu kia sao, nếu còn là đàn ông thì ra đây!”
“Quá đáng thật, sao lại có thể như thế, không bằng lang sói!” ⁄ ƒ : “Hình như Dương Minh là phó sở trưởng của sở nghiên cứu, anh lên mạng tra là sẽ ra, mặt người dạ thú!”
Tiếng bàn tán xung quanh ngày một rôm rả, không cần đến loa cũng vang lên đến tận trên lầu cao.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Đầu năm nay, không thể chấp nhận một người đàn ông chơi bời xong bỏ rơi người ta như vậy được, không thể chấp nhận nổi cái loại rõ ràng có vợ con rồi còn giấu giếm, không biết là lửa được bao nhiêu thiếu nữ rồi.
Loại người này giống như chuột cống bên đường, người gặp người đánh.
“Dương Minh…anh nói cho em một câu, em không cần tiền, em chỉ muốn hỏi anh một câu, đây là máu thịt của anh, anh có cần hay không!”
Cô gái khóc nấc lên, người run rẩy, sờ bụng mình, đầy vẻ tủi thân và tức giận, tức không thở nổi suýt nữa thì ngất đi.
Dáng vẻ đáng thương đó, nhìn đã khiến người ta thấy khó chịu.
Người vây xung quanh ngày một nhiều, thậm chí có người không nhịn nổi nữa xông vào, nhằm lôi bằng được.
tên súc sinh này ra ngoài.
Giang Ninh ngồi trên xe gật đầu liên tục.
“Đây là tài năng có thể đào tạo được, ngày mai đầu tư cho cô ta một bộ phim”
Lâm Vũ Chân đỏ mặt, ai mà ngờ, Giang Ninh lại dùng biện pháp này, ép Dương Minh đi ra, nếu như ông ta không ra giải quyết, vậy thì e là sẽ thân bại danh liệt!
Đừng nói đến chuyện ở lại sở nghiên cứu này, Thịnh Hải cũng có chứa nổi ông ta hay không cũng là vấn đề!
Cao Bân thì trợn mát há hốc mồm, đây gọi là dùng não mà Giang Ninh nói?
Cậu có ba cái đầu cũng không nghĩ ra được cách này đâu!
“Dương Minh! Cút ra đây!”
“Dương Minh, ông còn là đàn ông thì ra đây chịu trách nhiệm!”
“Thằng đàn ông chó má, chuyện này cũng làm ra được, không phải là người!”
Mấy người phụ nữ lòng sục sôi căm phẫn, bắn liên thanh, giọng còn to hơn cả loa, chấn động đến nỗi cửa thuỷ tinh cũng muốn vỡ tung.
Dương Minh đứng trên lầu, sắc mặt tái mét.
Đây không phải là ép ông ta xuống, mà là muốn ông ta thân bại danh liệt!
Chánh sở trưởng gì nữa?
Ngày mai ông ta sẽ lên đầu đề báo, đừng nghĩ bám ở Thịnh Hải nữa, chỉ sẽ trở thành hình tượng gã đàn ông.
cặn bã điển hình, người người muốn hô đánh.
“Đi nhanh! Đuổi cô ta đi maul”
Dương Minh hét lên.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Dưới tầng, mấy bảo vệ xông ra, muốn đuổi người phụ nữ đó đi, nhưng đám đông phẫn nộ thì hai ba người nào có thể ngăn nổi.
Nhìn đám người khí thế cuồn cuộn, bảo vệ cũng không dám qua.
“Sao, còn định đánh người? Chúng ta báo cảnh sát!”
“Tố cáo tên Dương Minh này, cặn bã như vậy, còn định đảm nhiệm vị trí lãnh đạo sở nghiên cứu? Thịnh Hải người chết hết rồi sao!”
“Các người qua đây thử xem!”
Mấy bảo vệ chỉ đành lui về đẳng sau.
Người đứng vây xem càng lúc càng đông, thậm chí có người còn cầm điện thoại quay chụp, không cần bao lâu nữa, có lẽ tiêu đề các bài báo ở Thịnh Hải đều là sở nghiên cứu.
Dương Minh cảm thấy da đầu tê rần.
Đương nhiên là ông ta biết, chắc chăn là bọn Lâm Vũ Chân làm.
Để cho ông ta phải ra mặt.
Độc ác quái Ông lập tức gọi cho quầy lễ tân: “Thông báo cho Lâm Vũ Chân, tôi có thể gặp cô ta, nhưng cô ta nhất định phải bảo cô gái đó đi!
Bộp một tiếng cúp điện thoại, Dương Mịch tức đến mặt trắng bệch.
Chẳng bao lâu sau.
Lâm Vũ Chân ngồi trên xe nhận được điện thoại của quầy tiếp tân sở nghiên cứu.
“Dương Minh nói có thể gặp em”
Cô nhịn không được nói: “Có hiệu quả như vậy sao?”
“Ông ta còn không đi ra, vậy thì cuộc biểu diễn này sắp lên đến tập hai rồi”
Giang Ninh nói: “Vương Vĩ viết một kịch bản dài tập, xem ra không có cơ hội lên sàn rồi”
Hắn tỏ vẻ tiếc nuối, gọi điện thoại cho Vương Vĩ.
Cô gái ở cửa sở nghiên cứu kêu gào đến sắp ngất đi, nhưng khoảnh khác ngay sau đấy, một chiếc xe cứu hộ đến dẫn cô đi.
Những người vây ở cửa hóng chuyện đồng thời nhổ một bãi nước bọt trước cửa lớn sở nghiên cứu, khinh thường mắng vài câu liền tản ra.
“Mọi người đợi tôi ở dưới này”
Giang Ninh quay sang nhìn Lâm Vũ Chân nói: “Anh lên đó là được rồi.”
“Em không phải lên sao?”
Lâm Vũ Chân hơi ngẩn ra.
“Gã đàn ông buồn nôn như vậy, anh không muốn ông ta làm ảnh hưởng đến khẩu vị của em”
“Vâng”
Giang Ninh xuống xe, bước thảng đến cửa lớn sở nghiên cứu.
“Chào anh, sếp Dương ở tầng thứ mười ba”
Nhân viên công tác quầy lễ tân có ấn tượng tốt với Lâm Vũ Chân, thấy người của Lâm thị tiến vào, khẽ đè nén âm thanh, nhắc nhở Giang Ninh.
“Cảm ơn”
Giang Ninh cười cười, thuận tay lấy ra danh thiếp của Vương Vĩ: “Nếu như muốn đổi một công việc tốt hơn, thì gọi vào số này”