Mục lục
[Nam chủ] Thợ Săn Huyễn Tượng Tại Dị Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Gi-ryeo à, con vốn không phải đứa như thế này… Sao con lại trở nên tàn nhẫn như vậy chứ? Hả? Con phải làm mẹ đau lòng đến mức này thì mới hả dạ sao?”

Lee Hwa-young rưng rưng nước mắt, gào lên như thể bản thân là người oan ức nhất trên đời.

Nhưng trong mắt tôi, tất cả những thứ đó chỉ càng khiến bà ta trông đáng khinh bỉ hơn mà thôi.

Bà ta nói không sai— Kim Gi-ryeo đã thay đổi quá nhiều chỉ trong vài năm ngắn ngủi.

“Phải đó. Thật kỳ lạ nhỉ. Khi còn sống, Kim Gi-ryeo là một đứa trẻ ngoan ngoãn, đến chửi bậy cũng không dám. Vậy mà bây giờ lại như thế này đây.”

Nhìn bà ta chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm.

Không chỉ vì ký ức của thân xác này còn sót lại—

Mà bởi chính tôi, với tư cách một linh hồn, đã thực sự căm ghét người đàn bà này đến tận xương tủy.

“Bà vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường sao?”

Tôi cố tình nhắc đến Kim Gi-ryeo như một người xa lạ, thậm chí còn đưa ra gợi ý rõ ràng như thế. Vậy mà bà ta vẫn không hiểu.

“Điều bất thường là thái độ của con đấy! Trời ạ, Gi-ryeo à, làm sao con có thể đối xử với mẹ như thế này sau từng ấy năm xa cách chứ…? Mẹ cũng có nỗi khổ của mình! Hả? Chỉ là bây giờ mọi chuyện đã ổn hơn nên mẹ mới tìm đến con thôi.”

Rõ ràng là một lời nói dối trắng trợn.

Trước đây, khi còn sống chung với Kim Gi-ryeo, Lee Hwa-young cũng từng làm bộ không đả động gì đến chuyện tiền bạc suốt một thời gian dài. Nhưng ngay khi thấy con trai mình mất cảnh giác, bà ta liền bỏ việc ngay lập tức.

Sự thật là, tất cả những gì bà ta làm từ ngày Kim Gi-ryeo tốt nghiệp, đều đã có sự tính toán từ trước.

“Lý do của bà chẳng phải là những năm tháng tiêu xài hoang phí, không lo chuẩn bị cho tuổi già, chỉ biết ăn chơi sao?”

“Kim Gi-ryeo!”

“Sao lại tức giận? Nếu tôi đoán sai thì cứ chứng minh đi. Bằng vật phẩm phép thuật.”

Ngay khi tôi nhắc đến hợp đồng ma thuật, sắc mặt của Lee Hwa-young bỗng trở nên khó coi hơn hẳn.

“Không, không… Gi-ryeo à. Thực ra mẹ… mẹ đang bệnh. Mẹ không có tiền nên không thể phẫu thuật cột sống được. Vậy mà con nhẫn tâm làm ngơ sao?”

“Ừ.”

“Hả… thật là!”

Đôi môi tô son đỏ chót của bà ta khẽ méo mó.

“Mày…! Mày nghĩ rằng mày tự mình đạt được thành công này sao? Những đứa khác, hễ trở thành Thợ săn là liền đưa cha mẹ đi khắp nơi. Chúng biết ơn vì được sinh ra đời!”

Đúng là sự thức tỉnh có yếu tố di truyền, nhưng nếu định so sánh theo cách này thì tôi cũng có thể phản bác rất nhiều điều.

“Nhưng hầu hết các bậc cha mẹ khác không vứt bỏ con cái mình, đúng không?”

Thấy tôi không có ý định nhân nhượng dù chỉ một chút, Lee Hwa-young bắt đầu phát cáu.

Bà ta liên tục quạt tay để bình tĩnh lại, rồi sau một lúc lâu, chợt nở nụ cười đầy ẩn ý.

“Mày… Nếu mày cứ như thế này, mẹ cũng không còn cách nào khác đâu. Nếu con cái bất hiếu, thì mẹ phải lên tiếng kêu oan với thiên hạ thôi.”

“Kêu oan?”

“Mọi người xung quanh có biết mày sống như thế nào không? Nếu mày cứ tiếp tục đối xử với mẹ như thế này, mẹ sẽ nói khắp nơi rằng Thợ săn cấp S hóa ra lại là một kẻ bất hiếu trời không dung, đất không tha!”

Ôi trời.

Tôi im lặng vì quá đỗi sửng sốt, còn bà ta lại nghĩ rằng mình đang chiếm thế thượng phong, càng nói càng tự tin hơn.

“Gi-ryeo à. Con đã thức tỉnh rồi. Con bây giờ nổi tiếng như thế, không phải đã thoát khỏi những tháng ngày khổ cực sao? Vậy tại sao lại muốn gây chuyện vào lúc này?”

“…”

“Mọi chuyện đều ổn rồi mà! Giờ con là Thợ săn. Từ nay về sau con chỉ có kiếm thật nhiều tiền thôi, đúng không?”

Sau đó, bà ta nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

“Thật sự rất xin lỗi. Nhưng con cũng chỉ còn mỗi mẹ là người thân duy nhất trên đời này thôi, đúng không? Mẹ hứa từ giờ sẽ đối xử tốt với con.”

Ngay khoảnh khắc đó, một ký ức khác chợt hiện lên trong tâm trí tôi.

Một người phụ nữ trẻ với đôi môi tô son đỏ chót, từng giáng một cái tát vào bàn tay bé xíu của đứa trẻ sơ sinh, miệng thốt lên những lời cay nghiệt.

“Tất cả là tại mày! Nếu không có mày, tao đã không kết hôn với cái thứ đàn ông khốn kiếp đó!”

Những ký ức xa xôi mà ngay cả Kim Gi-ryeo cũng không còn nhớ—

Bỗng nhiên, từng mảnh từng mảnh ghép lại trong đầu tôi, khiến tôi cảm thấy lạnh toát đến tận xương tủy.

Bà ta chưa bao giờ yêu thương đứa con này ngay từ đầu.

Tại sao con người lại có thể trở nên độc ác đến thế?

Làm sao có thể vừa tự lừa dối bản thân, vừa gian xảo đến mức này?

“……”

Tôi nhìn xuống bàn tay mình đang bị bà ta nắm chặt.

Rồi tôi tiến một bước thật gần, khẽ thì thầm vào tai bà ta.

“Con trai bà… đã chết cóng giữa trời hè nắng gắt.”

“Hả?”

“Con người, nếu bị bỏ đói quá lâu, tuyến giáp sẽ bị tổn thương, dẫn đến mất khả năng điều chỉnh thân nhiệt.”

“Con đang nói gì vậy…?”

“Bên ngoài, ai nấy đều đổ mồ hôi vì trời nóng. Thế mà không hiểu sao, trong căn phòng nhỏ đó, tôi cứ thấy rét run không chịu nổi.”

“……”

“Tôi cứ liên tục cảm thấy lạnh.”

Tôi khựng lại một chút.

Cổ họng như bị bóp nghẹt.

Những ký ức đang tràn vào đầu tôi quá rõ ràng, đến mức tôi cứ ngỡ mình đã tự trải qua cuộc đời đó.

“Tôi đã run rẩy suốt 14 tiếng… rồi chết.”

Đôi mắt tôi hoe đỏ.

Nhưng lần này, những giọt nước mắt này không phải của Kim Gi-ryeo—

Mà là của chính tôi.

“Vậy mà bà còn có thể trơ trẽn xuất hiện trước mặt đứa con mà mình đã giết?”

Tôi dồn nén cơn giận đang cuộn trào trong lòng, rồi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt bà ta, gằn từng chữ.

“Nghe đây, Lee Hwa-young. Nếu còn dám xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa, tôi sẽ giết bà thật đấy.”

“…!”

“Và nếu bà dám mở miệng nói bậy về cái tên này, tôi thề rằng— chết sẽ còn là một kết cục tốt đẹp dành cho bà.”

“Cái gì…?”

Nhưng biết điều gì khiến tôi đau lòng nhất không?

Trong não bộ của Kim Gi-ryeo, không hề tồn tại một chút oán hận nào.

Cậu ấy chưa bao giờ hận người mẹ đã phản bội mình.

Những ký ức về bà ta chỉ toàn là sự nhớ nhung và đau buồn.

“Tại sao…?”

Kim Gi-ryeo, tại sao cậu lại không muốn bà ta phải chết?

Tại sao?

Chỉ cần cậu để lại một lời trăn trối thôi—

Tôi đã sẵn sàng thực hiện nó như một lời hồi đáp cho thân xác này rồi.

“Bà nên biết ơn vì con trai bà là một đứa trẻ ngoan.”

Tôi khẽ lẩm bẩm, rồi thô bạo giật tay mình ra khỏi bà ta.

“A… Con trai?”

Bà ta vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa.

‘Tạm thời, ta sẽ tuân theo ý chí của thân xác này…’

‘Nhưng nếu bà dám giẫm đạp lên lòng nhân từ này… bà sẽ phải trả giá.’

Tôi nhìn Lee Hwa-young lần cuối, như muốn ghi nhớ từng đường nét trên khuôn mặt bà ta.

Sau đó, tôi quay lưng bỏ đi.

“Gi, Gi-ryeo à… Kim Gi-ryeo…!”

Chỉ còn lại tiếng gọi yếu ớt, vỡ vụn giữa con phố vắng tanh.

 

****

 

Vừa lê bước về đến nhà, tôi lột chiếc áo khoác ra rồi thả nó xuống sàn một cách vô hồn.

‘Làm sao chuyện này lại có thể xảy ra?’

Tôi lặng lẽ xem xét lại cuộc đời của Kim Gi-ryeo lần nữa.

Một con người hiếm hoi trong cuộc đời này, chưa từng phạm phải bất kỳ tội lỗi nào.

Chăm chỉ, lương thiện.

Dù biết trước mình sẽ chịu thiệt thòi, cậu vẫn luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác.

Thậm chí, đến tận giây phút cuối cùng trước khi chết, điều khiến cậu tiếc nuối không phải bản thân mình, mà là việc không thể hiến tạng để cứu thêm một mạng sống nào đó.

‘Tại sao một người như vậy lại phải chịu đựng cuộc đời cô độc đến thế?’

Cậu ấy không đáng phải chết như vậy.

Một Thuật sĩ như cậu ấy, đáng ra phải có một kết cục tốt đẹp hơn.

Nhưng bây giờ, dù có hối tiếc cũng chẳng thể làm gì được nữa.

Bởi vì tôi biết rõ điều gì xảy ra với những kẻ đã chết.

‘Chết là hết.’

Linh hồn của người đã khuất đi về đâu?

Điều đó cũng chẳng khác gì với thân xác của họ.

Giống như cơ thể bị chôn xuống đất rồi dần mục rữa, phân hủy—

Những hạt vật chất tạo thành linh hồn cũng sẽ tản mát ra ngoài không trung, phân rã thành vô số hạt nhỏ hơn, hòa vào tự nhiên.

‘Khả năng mà các mảnh linh hồn của Kim Gi-ryeo có thể được bảo toàn nguyên vẹn để chuyển sinh— thấp hơn 1/3000 tỷ.’

Không, thực tế thì…

‘Điều đó chẳng khác gì ném linh kiện rời rạc xuống một hồ bơi, rồi mong rằng dòng nước sẽ tự sắp xếp chúng thành một chiếc đồng hồ hoàn chỉnh.’

“Thật đáng thương.”

Một người như Kim Gi-ryeo, đã sống cả đời vì người khác, cuối cùng lại chẳng thể nhận lại bất kỳ sự đền đáp nào.

Càng nghĩ, tôi càng thấy nặng lòng.

‘Có nên cứ thế để yên cho một thế giới như thế này tồn tại không?’

‘Liệu hành tinh này có đang bước trên con đường hủy diệt giống như quê hương của tôi đã từng?’

Ký ức của thân xác này dần trở thành ký ức của chính tôi.

Và cảm xúc đầu tiên xuất hiện trong tôi— chính là lòng trắc ẩn.

Ngay sau đó, là một cơn bất an dữ dội.

‘…….’

‘Trái đất cũng tràn ngập những kẻ ích kỷ.’

Và theo thời gian, xu hướng này sẽ càng gia tăng.

Khi hiện tượng nóng lên toàn cầu thu hẹp các khu vực có thể sinh sống, sự cạnh tranh sẽ trở nên khốc liệt hơn.

Trong một thế giới như vậy, những kẻ ích kỷ sẽ có tỷ lệ sống sót cao hơn.

‘Vậy thì, khi tôi— một người đã từng chứng kiến tận mắt tương lai đầy tuyệt vọng ấy, có thật sự cần phải hòa nhập với nhân loại không?’

‘Trên một hành tinh xinh đẹp như thế này?’

Lúc mới tái sinh, tôi từng nghĩ rằng mình nên bảo vệ loài người vì ý nghĩa bảo tồn sinh thái.

Đôi khi tôi cũng lảm nhảm về việc chinh phục Trái đất, nhưng thành thật mà nói, trong thâm tâm, tôi đã thừa nhận rằng một kẻ ngoại lai như tôi không có tư cách gì để cầm kéo cắt tỉa cả.

Thế nhưng, sau khi trải qua chuyện này…

‘Suy nghĩ của tôi bắt đầu lung lay.’

‘Những kẻ giống như Lee Hwa-young, trên thế giới này còn bao nhiêu nữa?’

Nếu tình trạng này tiếp diễn—

‘Có lẽ, theo thời gian, tôi sẽ ngày càng tiến gần hơn đến một kết luận hoàn toàn khác.’

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK