Vậy ra lần đầu tiên tôi nói với Jung Ha-sung rằng sẽ lập đội cùng cậu ta là khi nào nhỉ? À, mùa đông năm ngoái...?
Thế giới này đã ban cho đại pháp sư cả sức mạnh lẫn nghĩa vụ đi làm.
Vậy nên tôi, dù sao cũng phải vào hầm ngục, nhân tiện cứu giúp nạn nhân đáng thương bị lừa đảo vậy. Thế là tôi thản nhiên chấp nhận yêu cầu từ đối phương.
Mùa đông năm ngoái đến giờ thì quả thật hơi quá rồi nhỉ.
Lựa chọn đầy lương tâm của top 0.01% Alphauri.
Thậm chí, tôi còn có ý định đưa người kia đi cùng trong một khoảng thời gian sau chuyến đi này. Đúng lúc đó, câu hỏi của người Trái Đất lại vọng tới.
—À, thợ săn Kim, xin lỗi.
“Lại gì nữa?”
—Thật ra tôi không nghĩ anh sẽ đồng ý dễ dàng thế này, nên...
“Không có gan vào hầm ngục à?”
—Chính xác hơn thì, tôi lo rằng mình sẽ trở thành gánh nặng trong đó.
“À.”
Gật gật.
Vừa nghe xong, tôi đã hiểu ngay lập tức.
Dù sao hồi còn cấp F, tôi cũng thường có nỗi lo tương tự.
Thực tế còn có lần tôi hành xử y hệt một cục nợ trong hầm ngục nữa kìa!
Hình ảnh sự cố [nhân ngư] lướt qua tâm trí—nếu không bị kẹt cùng Jung Ha-sung khi đó, chắc tôi đã tiêu đời rồi.
Nhưng dòng suy nghĩ chỉ đến đó là dừng.
Với tính cách ưu tiên hiệu suất, tôi liền đi thẳng vào vấn đề.
“Đừng lo về chuyện đó. Tôi đã tính toán kỹ trong đầu và thấy không sao nên mới đồng ý.”
—Tính toán ạ?
“Cậu đi cùng chắc chắn sẽ có lợi hơn.”
Bề ngoài nghe có vẻ như những lời đầy quan tâm.
Nhưng ngay sau đó, sự thật chấn động liền lộ ra.
Tuyết rằng cổng Thổ Nhĩ Kỳ không hút ‘đau đớn’ mà chỉ lấy đi cảm xúc, vậy nên khả năng cao đây là dạng kịch bản.
Tôi nhẹ xoay cổ.
Nếu đã là kịch bản thì tỷ lệ người công phá bị thương cũng thấp. Tức là chẳng mấy nguy cơ bị trọng thương hay mất mạng. Nhân dịp này, tốt nhất là dẫn theo mẫu vật người Trái Đất để quan sát quá trình diễn ra thế nào.
Không biết gã lừa đảo hay áy náy khi nãy đã chạy đâu mất rồi.
Đây chính là lối tư duy đặc trưng của Alphauri.
Tôi, dù thật lòng hối lỗi vì những màn khoác lác đã qua, nhưng cũng không định bỏ qua lợi ích trước mắt.
Dù sao tôi cũng không làm hại người Trái Đất kia. Thay vào đó, tôi quyết định biến công việc trả nợ lao động thành cơ hội.
Hơn nữa, trước giờ tôi chưa tập trung vào khía cạnh này, nên cũng mơ hồ. Nhân dịp này, quan sát cách cấp S Trái Đất sử dụng ma pháp, rồi sau này điều chỉnh sức mạnh sao cho không quá nổi bật cũng tốt.
Nói trắng ra, tôi có một loại tự tin đặc biệt.
Miễn nhiễm với mọi dạng tấn công tinh thần xảy ra ở cấp độ động vật có vú trên Trái Đất.
Và cả năng lực vô hiệu hóa phép dịch chuyển ngay từ giai đoạn kích hoạt.
Tôi là đối thủ hoàn hảo cấp EX từng khiến Thổ Nhĩ Kỳ hỗn loạn, và là sinh vật ma pháp tương lai có thể bảo vệ hoàn toàn vài người đồng hành.
Mà nếu Jung Ha-sung đi cùng thì phải chia 5 tỷ Thổ Nhĩ Kỳ đề nghị à? A, thật lòng mà nói, tôi muốn nhận trọn số đó cơ.
Sau vài suy nghĩ vụn vặt không mấy quan trọng, tôi khép lại chuỗi ảo tưởng cô độc của mình.
Sau đó, chúng tôi bắt đầu thảo luận về kế hoạch công phá sẽ diễn ra bên kia Hàn Quốc.
****
Tốt lắm.
Vậy là bản kế hoạch sơ bộ cũng đã hoàn thành. Đã đến lúc kiếm ngoại tệ rồi.
‘À, đây chính là đất nước ngoài!’
Thổ Nhĩ Kỳ.
Chỉ mới ba năm trước, nơi này là một khu vực du lịch mà gần như cả nước đều bị khuyến cáo không nên đặt chân đến do số lượng Cổng Đỏ xuất hiện một cách bất thường.
Thế nhưng theo thời gian, tình trạng tồi tệ đó dần lắng xuống, và như một bước ngoặt may mắn, số lượng thợ săn cấp S ngày càng tăng lên, giúp đất nước này bước vào giai đoạn ổn định…
‘Làm xong việc rồi hãy ăn cơm cũng chưa muộn.’
Tôi và Jung Ha-sung đã đến nơi.
Nhưng không giống như ở Nhật Bản, lần này chúng tôi không có thời gian chào hỏi những nhân vật nổi tiếng hay dây dưa lâu.
‘Dù sao thì chuyện thương lượng tiền công cũng đã được thỏa thuận trước rồi.’
Tận dụng nền văn minh của Trái Đất với thứ gọi là điện thoại, chúng tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước.
Trước hết, số tiền thưởng 5 tỷ won do phụ huynh của một thợ săn cấp S ngoại quốc treo thưởng đã hoàn toàn thuộc về tôi.
‘Dù sao thì tôi cũng có thể tự đi một mình, cậu ta chỉ đòi theo để tích lũy kinh nghiệm nên việc chia chác cũng đã rõ ràng từ trước.’
Còn về chi phí công tác mà tôi yêu cầu từ chính phủ Thổ Nhĩ Kỳ, con số cuối cùng chỉ dừng lại ở mức khoảng 1,5 tỷ won—một con số đáng thất vọng.
‘Hừm.’
Nghe bảo, phía chính phủ cũng có lý do riêng.
Thổ Nhĩ Kỳ là quốc gia có tỷ lệ thức tỉnh của người dân cao hơn hẳn so với các nước khác.
Tuy nhiên, ngay trước khi điều đó có thể trở thành một lợi thế quốc gia, hoạt động của các thợ săn lại dẫn đến một hiện tượng lạm phát trước tiên.
‘Hóa ra đây chính là ví dụ điển hình về tác động của thợ săn đối với nền kinh tế sao…’
Dù sao thì, sau rất nhiều nỗ lực thương lượng, cuối cùng mức lương tối thiểu mà chúng tôi có thể nhận cũng chỉ đến mức này.
Mà thôi, có cố rút cạn ngân sách quốc gia cũng chỉ khiến mức thuế của những người dân vô tội tăng lên mà thôi.
Thuế. Thuế. Thuế.
Ý thức cộng hưởng vừa vụt qua trong đầu khiến tôi suýt nữa phải chảy nước mắt.
Và đúng lúc đó, tôi và Jung Ha-sung cuối cùng cũng đã đứng trước Cổng EX mà các tờ báo vẫn không ngừng đưa tin.
“Đã kiểm tra hết thiết bị chưa?”
“Cả trăm lần rồi ấy chứ.”
Giờ chỉ còn việc bắt đầu công cuộc chinh phục mà thôi.
‘Dù đã bay đến đây bằng chuyên cơ, nhưng cũng đã mất thêm vài tiếng nữa. Nếu thợ săn cấp S tiên phong trong này đói quá mà chết thì sao nhỉ?’
Hơn nữa, bên trong đó còn có một người bạn cùng Trái Đất đang chờ được giải cứu.
Không do dự thêm nữa, chúng tôi tiến vào trong cổng.
Là một "hộp thức ăn" được tạo nên bởi cùng một loài quái vật, nơi này dù là một cánh cổng mở vĩnh viễn, nó vẫn có đặc tính hút lấy sinh vật tiếp cận.
Nhắc mới nhớ, tôi nghe nói cái tên cuối cùng được đặt cho cánh cổng này là một câu hỏi: [Bạn có hạnh phúc không?]
‘Các cơ quan quản lý cổng của mỗi nước đúng là lúc nào cũng khổ sở. Chỉ riêng việc đặt tên khoa học cho những sinh vật mới phát hiện ra cũng đã đủ khiến tôi thấy phiền toái rồi.’
Chỉ sau vài giây, tôi mở bừng mắt ngay cả trước khi ánh sáng trắng bao bọc cơ thể kịp tan biến.
Lý do rất đơn giản—để có thể quan sát xung quanh nhanh nhất có thể.
‘Hừm.’
Nhưng ngay khi vừa đặt chân vào không gian này, tôi đã cảm nhận được.
‘Không phải cổng kịch bản à?’
Bất ngờ thật.
Trước khi đến đây, tôi vẫn luôn nghĩ cánh cổng này thuộc dạng đó.
‘Một nơi được tạo ra để khai thác những cảm xúc không liên quan gì đến đau khổ, nhưng lại chẳng có bất cứ cốt truyện nào.’
Kết cấu của nơi này khác hoàn toàn so với [Vương quốc Tiên] ở Hàn Quốc.
Thông thường, những con quái vật dạng ký sinh thể cảm xúc sẽ dựng lên những vở kịch để kích thích cảm xúc đặc biệt của con người.
Thế nhưng nơi này lại chỉ đơn thuần là sao chép cảnh tượng có thể khiến những kẻ tiến vào cảm thấy hạnh phúc—
Một phương pháp đơn giản và chẳng cần đầu tư nhiều công sức.
‘Ở một khía cạnh nào đó, kiểu thiết lập sơ sài này cũng có thể xem là một dạng cổng kịch bản nhỉ? Cũng khó nói thật.’
Đây đúng là một "hộp thức ăn" có kết cấu kỳ quái.
Dù sao đi nữa, tôi đã đặt chân vào bên trong Cổng EX, một nơi hỗn loạn với vô số yếu tố đan xen.
Và dù vẫn chưa nắm chắc được chiến lược chinh phục—
‘Hừ.’
Tôi đã chuẩn bị đầy đủ bùa chú phản kháng ảo giác.
Bùa chú chống lại sự tẩy não.
Ngay cả khi linh hồn Alphauri vốn miễn nhiễm với những tác động đó, tôi cũng đã tạo lớp bảo vệ chắc chắn cho người đồng hành của mình.
Như vậy, không cần phải lo lắng gì nhiều.
‘Những thứ ảnh hưởng đến tinh thần mà đã dính phải một lần thì ngay cả tôi cũng thấy khó giải quyết. Đặc biệt là những thứ như [Lời Thề Hiệp Sĩ]—thứ vốn cần đến sự đồng thuận của bản thân để hóa giải. Trên Trái Đất này, ngăn chặn trước vẫn là phương án tốt nhất.’
Tôi đã chuẩn bị đầy đủ thuốc trừ sâu để đối phó với ký sinh thể cảm xúc.
Vậy thì còn gì phải sợ chứ?
“Jung Ha-sung!”
Tôi lập tức quay đầu, định sẽ giải quyết mọi chuyện nhanh chóng.
Dù sao thì, tôi cũng đã giúp một vị anh hùng hoàn thành điều ước của mình.
Bây giờ, đã đến lúc cùng hành động như một đội thật sự.
Nhưng ngay lúc ánh mắt tôi hướng đến cậu ta—
Một sự bất thường đã xuất hiện.
Lẽ ra ngay bên cạnh tôi, ở nơi cậu ta vừa mới tiến vào cùng—
***
Một lúc sau.
Một sắc màu ấm áp tràn vào hai mắt cậu ta.
‘Đây là... mê cung ở Thổ Nhĩ Kỳ mà ngay cả thợ săn cấp S cũng không thể thoát ra sao?’
Ngay khi bước vào hầm ngục, cảnh tượng đó lập tức hiện ra trước mắt Jung Ha-sung.
Ánh sáng hắt vào từ cửa sổ sáng lấp lánh đến mức khiến người ta nghĩ rằng ánh nắng thiên đường chắc hẳn cũng như thế này, cùng với tấm rèm chiffon gần đó đung đưa nhè nhẹ.
Thậm chí, chỉ cần hơi quay đầu sang một bên, cậu ta có thể trông thấy một chiếc giường trông mềm mại đến mức chỉ muốn lập tức ngả lưng lên đó.
Khung cảnh này hoàn toàn không phù hợp với cái danh "hầm ngục" chút nào, mà giống một căn nhà hơn.
‘Hử? Thợ săn Kim Gi-ryeo rốt cuộc đã đi đâu rồi…?’
Nhưng vấn đề bây giờ không phải là chuyện đó.
Vừa mới bước vào hầm ngục, Jung Ha-sung đã nhận ra một điều: người đáng lẽ phải ở đây lại biến mất.
Trong căn phòng giống hệt một ngôi nhà này, cậu ta là người duy nhất đang đứng đó.
Tuy nhiên, trước khi kịp tìm kiếm người đồng đội mất tích, trong đầu cậu ta đã không ngừng xuất hiện những thông tin mới.
‘Khoan đã.’
Sàn nhà lát gạch màu cát sáng đã hơi phai màu, giấy dán tường họa tiết cá voi xanh nhạt trông như thể được cha mẹ chọn cho một đứa trẻ…
Cậu ta chắc chắn đã từng thấy khung cảnh này trong quá khứ.
‘Đây là phòng mình mà.’
Nơi này chính là không gian mà cậu ta từng sống trước đây.
‘Hơn nữa, đến tận bây giờ mình mới nhớ ra… căn phòng mình dùng từ rất lâu về trước.’
Nhưng lúc này, Jung Ha-sung chỉ có một cảm giác mơ hồ rằng “có vẻ đây là phòng mình”, chứ chưa thể hoàn toàn khẳng định.
Điểm khiến cậu ta băn khoăn nhất chính là chiếc gương kia.
Trong phòng có một tấm gương treo tường, góc gương có dán vài chiếc sticker.
Những nhân vật xe cứu thương trong một bộ phim hoạt hình dành cho trẻ em…
Nhìn những chiếc sticker dán ngay trên gương, Jung Ha-sung vẫn chưa thể chắc chắn.
‘Mình từng dán mấy thứ này trong phòng sao?’
Nhưng đúng vào khoảnh khắc cậu ta còn đang hoang mang vì sự xuất hiện của một thứ quá đỗi quen thuộc…
Một tình huống rợn người hơn nữa lại xảy ra.
“Hả?”
Vì bất chợt có một giọng nói cao vang lên từ bên cạnh.
Nhưng thực ra, ngay cả trước khi giọng nói đó lọt vào tai, Jung Ha-sung đã cảm nhận được sự bất thường.
Vì không chỉ có âm thanh, mà trong không gian này còn xuất hiện một mùi hương quen thuộc.
Không phải hương hoa tự nhiên, mà là mùi hương nhân tạo cao cấp được điều chế bởi những chuyên gia nước hoa danh tiếng.
Trong phạm vi mà cậu ta biết, chỉ có một người duy nhất từng dùng loại mỹ phẩm có mùi này.
“Con trai.”
Đây là khoảnh khắc cậu ta dần hiểu ra vì sao tỷ lệ sống sót trong hầm ngục này là 0%.
Jung Ha-sung khẽ quay đầu lại với tâm trạng "Không thể nào, chẳng lẽ…?"
Nhưng ngay khi cậu ta nhìn về phía đó, một cái bẫy tồi tệ nhất đã lộ diện.
“Hoàng tử bé của mẹ! Con đang làm gì một mình thế?”
Một người phụ nữ trung niên bỗng dưng xuất hiện từ một góc phòng.
Ngay khoảnh khắc thấy bóng dáng người đó, Jung Ha-sung chỉ có thể bật cười chua chát.
Lần cuối cùng cậu ta nhìn thấy người này, bà ấy có mái tóc bạc trắng vì chưa kịp nhuộm chân tóc, trông khá tiều tụy.
‘Mẹ còn có mái tóc bạc nhiều hơn cả con nữa mà.’
Nhưng thứ xuất hiện trước mắt cậu ta lúc này lại là một người có mái tóc đen mượt, trẻ ra ít nhất mười năm.
‘Đúng là một con quái vật chẳng thèm giấu giếm gì.’
Nhưng cũng nhờ thế mà cậu ta không cần phải bối rối.
Người thợ săn với mái tóc bạc đầy sương gió luôn sẵn sàng dùng kỹ năng hỏa hệ bất cứ lúc nào.
Đồng thời, cậu ta cũng nhanh chóng suy nghĩ.
Khi bị ảo giác, có vài cách đối phó tiêu chuẩn… "Tự tát vào mặt. Gây sát thương vật lý cho bản thân. Và cách chính xác, an toàn nhất là uống thuốc giải ngay lập tức."
Ngay cả trước khi những điều đó kịp hiện lên trong đầu, cánh tay của Jung Ha-sung đã chuyển động.
Cậu ta mở kho đồ và lấy ra lọ thuốc giải trạng thái bất thường.
Ực.
Dĩ nhiên, những phương pháp đối phó nói trên đều vô dụng nếu rơi vào một ảo giác hoàn hảo như mộng du.
Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy có hiệu ứng trạng thái mạnh nào, mà nếu đã bị dính phải một thứ như vậy thì cũng chẳng có cách nào giải quyết cả.
‘Hy vọng thế này là ổn rồi.’
Jung Ha-sung thực hiện các biện pháp an toàn theo phản xạ và tiếp tục quan sát tình hình.
Vì nếu kẻ trước mặt thực sự là đồng đội đã bị mắc kẹt cùng cậu ta, thì không thể tùy tiện ra tay được.
“Con trai.”
Cậu ta chờ một lúc để thuốc phát huy tác dụng. Nhưng ngay lúc đó, một chuyện nực cười hơn lại xảy ra.
“Hôm nay đi học về có mệt không? Ngồi xuống ăn cơm đi nào.”
“Hả!”
“Dù mẹ đã đưa con tiền để chơi với bạn bè, nhưng con lúc nào cũng chỉ ghé cửa hàng tiện lợi…”
“Thật là.”
“Hôm nay con lại ăn mì ly à? Dù nó có ngon đến đâu, con cũng không được bỏ bữa trưa chỉ để ăn mấy thứ đó.”
Những lời cậu ta đã nghe đến phát ngán từ khi còn nhỏ lại vang lên lần nữa.
‘Những hiện tượng này đều dựa trên ký ức của mình sao?’
Bản năng của một thợ săn mách bảo cậu ta như vậy, nhưng bây giờ điều đó không quan trọng.
‘Quan trọng là thuốc giải rốt cuộc bao giờ mới có tác dụng. Mình phải tìm thợ săn Kim ngay.’
Nhân tiện, ngay cả với một người kén ăn như Jung Ha-sung từ thời học sinh, cậu ta vẫn có một vài món ăn yêu thích.
Như món canh kimchi với đầy thịt heo nạc vai, hay trứng cuộn vàng ươm.
Nhưng đúng vào lúc cậu ta quay đầu theo phản xạ vì câu nói "Ăn cơm đi", cậu ta đã thấy những món ăn đó xuất hiện trên một góc phòng.
‘Cái bàn ăn đó rõ ràng là chưa từng có ở đây mà.’
Giờ thì chuyện này bắt đầu trở nên hoang đường thật rồi.