‘Ồ.’
Cái món tạo tác này là một nguyên liệu tốt.
Khi dòng thông tin bất ngờ ấy lướt qua tâm trí, tôi thoáng ngạc nhiên. Không cần vất vả từ bước cơ bản, chỉ cần tháo rời một món hàng có sẵn trên thị trường là xong ngay.
Đường tắt trong chế tạo Golem.
Sao đến tận bây giờ tôi mới nghĩ ra cách đơn giản như vậy nhỉ?
Thế thì từ giờ nên làm gì đây?
‘Nếu lấy lõi từ vũ khí cấp Huyền Thoại để tạo binh lính, thành phẩm sẽ không chỉ là quân tốt thông thường.’
Tôi tạm thời chìm vào tưởng tượng.
‘Mình hoàn toàn có thể sản xuất đủ lượng cá thể cấp Tráng Sĩ để sử dụng cẩn thận.’
Một kế hoạch tháo rời có vẻ thực tế đến mức không thể xem nhẹ như một giấc mơ viển vông.
Nhưng vấn đề, lại một lần nữa, chính là tiền……
‘Cái này còn nghiêm trọng hơn cả [Lõi Năng Lượng Vô Hạn] nữa ấy chứ?’
Trong một xã hội tư bản như thế này, hàng hóa thường có thể đổi lấy tiền, nhưng riêng các tạo tác cấp Huyền Thoại thì ngay cả giới siêu giàu cũng không dễ dàng sở hữu.
‘Phải nói là hiếm đến mức không thể diễn tả hết được.’
Hơn nữa, tôi hiện tại còn đang ở cái cảnh nghèo rớt mùng tơi đây.
Người ta bảo trong tài khoản có vài chục tỷ mà là nghèo?
Nghe vậy, chắc nhân viên văn phòng bình thường sẽ tức đến tăng huyết áp mất. Nhưng xét theo mức trung bình tài sản của thợ săn cấp S, tôi thực sự nằm trong nhóm 10% dưới cùng.
‘Đúng là thế gian bẩn thỉu.’
Vậy nên phương án mua đồ bằng tiền coi như bỏ qua từ đầu.
‘Đã luôn có kẻ mạnh hơn phía trên kẻ mạnh.’
Còn đấu với đám Nhật Bản trước mặt để cướp thanh đại kiếm thì lại càng không khả thi.
Mà lý do thì chẳng cần phải dài dòng giải thích.
‘Bọn họ không phải quái vật trong Cổng.’
Giả như đối phương là một loài quái vật dị dạng, tôi có thể tự do loot (lượm nhặt) chiến lợi phẩm.
‘Tiếc thật, nhưng đành chịu thôi.’
Tôi vẫn nhớ khá rõ chuyện xảy ra trong [Cuộc Đột Kích Rồng Đen Kagoshima].
Nhưng hiện tại, may mắn thay, có một số cá nhân đang trong giai đoạn nhạy cảm về mặt cảm xúc.
‘Những sinh vật hoang dã hung hãn này cũng là mạng sống mà ai đó đã dốc sức nuôi nấng.’
Một người ngoài hành tinh, vì chuyện của Ahn Yoon-seung, đã bắt đầu cảm thấy đồng cảm với nhân loại.
‘Về nhà còn được đối xử như “con cưng quý giá” nữa chứ, thôi thì rộng lượng chút vậy.’
Thành thật mà nói, suy nghĩ này cũng phần nào mang tính ích kỷ.
Dù sao đi nữa, tôi không có ý định làm cướp với loài người.
“Ư, ừm.”
Đối phương có thể không hiểu hết suy tính trong lòng tôi, nhưng áp lực từ ánh nhìn ngầm của tôi cũng đủ khiến họ ngột ngạt.
“Vậy chúc anh may mắn trong phiên đấu giá hôm nay.”
“C-chúc hai người đạt được kết quả tốt! Rất vui được gặp lại.”
Ngay sau đó, nhóm thợ săn Nhật Bản vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện.
Họ cúi đầu liên tục đến mức hơi quá đà, rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Có chuyện gì gấp sao?”
Dù chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, nhưng tôi cũng thu được không ít điều.
“Nhìn sơ qua thì có vẻ mấy tin đồn vô lý về tôi chưa lan đến Đông Á nhỉ?”
“Thật may mắn.”
“Thợ săn Nhật Bản hoàn toàn chẳng quan tâm đến tôi.”
Chỉ còn lại hai người—tôi và Esther.
Chúng tôi yên lặng suy ngẫm tại một góc của tòa nhà rộng lớn.
‘Thái độ à.’
Ban đầu tôi chỉ nghĩ đó là do cảm giác của mình, nhưng khi nói chuyện xong, một số điểm bắt đầu khiến tôi băn khoăn.
‘Ngẫm lại thì đúng là kỳ lạ thật.’
Ví dụ như thế này.
Tên thợ săn tóc nâu vừa lướt qua khi nãy có luồng ma lực rất ổn định, nhưng những thợ săn châu Âu mà tôi quan sát thì không như vậy.
‘Ánh mắt hướng thẳng phía trước, nhưng sự chú ý lại có vẻ dồn về phía chúng ta.’
Chỉ là một ấn tượng mơ hồ.
Chưa có cơ sở khoa học nào để chứng minh sự nghi ngờ này.
‘Con người hẳn cũng có những dấu hiệu riêng để nhận ra ánh nhìn của kẻ khác. Mà Esther vốn nhạy bén, nên mới nhận ra bầu không khí bất thường này nhanh như vậy.’
Phải chăng đây là hậu quả của những kẻ săn mồi không còn cần phải dè chừng ai nữa?
Tôi và [Hội Ma Tháp Hàn Quốc] tiếp tục cảm nhận những ánh mắt lộ liễu từ các thợ săn nước ngoài.
Nhưng tạm thời, tình hình chưa phát triển thành vấn đề nghiêm trọng.
‘Quan trọng nhất, kẻ đang tranh cãi với Esther vẫn chưa đến.’
Hơn nữa, ánh mắt dò xét của người nước ngoài không chỉ vì lời nguyền.
-Ồ, là Kim đấy. Kim.
-Đã lâu lắm rồi mới thấy một thợ săn cấp S.
-Chẳng phải Kim vừa giải nghệ gần đây sao?
‘Bật chế độ phiên dịch lên là nghe hết đấy, mấy người…….’
Cần lưu ý, nơi này quản lý tài nguyên ma lực đậm đặc, nên có giới hạn đối với những người không chịu nổi áp suất ma thuật.
Tức là phần lớn người đi lại ở đây đều có thể trạng khỏe mạnh.
Vậy nên, Esther chẳng buồn che giấu ma lực của mình. Chỉ riêng sức ép tồn tại của cô ấy cũng đủ khiến không ai dám tùy tiện tiếp cận.
“D-do tôi, nên anh cũng bị chú ý theo mất. Làm sao bây giờ? tôi xin lỗi nhiều lắm.”
“Không sao. Không sao đâu.”
Tôi nhận được sự chú ý gay gắt từ mọi phía.
Tôi quên béng chuyện này từ trước, nhưng khi một nhân vật gây chú ý như kẻ đã nghỉ hưu đột nhiên xuất hiện trước mắt, ai nấy cũng tự nhiên phải để tâm.
“Nhìn thế nào cũng không phải lỗi của Thợ săn Esther.”
Nhưng có vẻ cô ấy vẫn thấy mình cần phải xin lỗi về điều gì đó.
Cô chần chừ một lúc, rồi nhắc đến một chuyện.
“Không chỉ có vậy đâu. Thực ra, trong khoảng thời gian anh đang nghỉ ngơi, truyền thông các nước từng soi mói chuyện tôi mua quần áo cho anh nữa…”
“Soi mói? Chỉ vì mua quần áo sao?”
Chớp chớp mắt.
Kim Gi-ryeo chớp mắt đầy bối rối. Lần đầu tiên anh nghe đến chuyện này.
Dạo này tinh thần anh bị phân tán vì quá nhiều thứ nên khi nghe tin tức kiểu này, nó chẳng khác gì một câu chuyện xa lạ.
“Rốt cuộc, tại sao loài người lại có xu hướng quan tâm đến chuyện yêu đương đến mức này nhỉ?”
Giọng nói than thở đầy cam chịu ấy không phải của Kim Gi-ryeo.
Đó là câu cảm thán của người phụ nữ tóc tím.
“Thợ săn, đột nhiên cô nói vậy là sao…?”
“Nói thẳng vào vấn đề thì gần đây, tin đồn về các Thợ săn cấp S hẹn hò lại rộ lên một lần nữa.”
“Ai với ai?”
“Anh và tôi!”
“A~”
“À cái gì mà à! Anh chẳng nhận thức được chút nào về mức độ nghiêm trọng của việc này à?”
Lúc đầu chỉ là một lời than phiền, nhưng dần dà, nó biến thành một cơn bực tức.
“Tôi chỉ đơn thuần là mua quần áo thôi! Vậy mà lại có nguy cơ xuất hiện một trò đùa như chiếc áo hoodie của quán gà rán đó nữa chứ!”
“Một trò đùa… sao…?”
“Với lại, đồng nghiệp trong ngành tặng quà cho nhau cũng là chuyện bình thường thôi. Thế mà tại sao chẳng ai nói gì về hộp thực phẩm chức năng của Jung Ha-sung mà lại soi mói chuyện của tôi chứ?!”
“Cô thấy khó chịu khi bị gán ghép với tôi à?”
Ngay lúc đó.
Người ngoài hành tinh vừa cất lời, người phụ nữ đang thao thao bất tuyệt bỗng im bặt.
“Cái gì mà…”
Trong khoảng lặng ngắn ngủi ấy, tiếng ồn ào của khách du lịch len vào, và dường như có thể nghe thấy cả tiếng suy nghĩ của Esther.
“Không phải như vậy.”
Im lặng không kéo dài lâu.
“Chỉ là, chỉ cần chúng ta đứng cạnh nhau thôi cũng gây sóng gió. Tôi chỉ cảm thấy có lỗi, bực bội và khó chịu với sự ồn ào này thôi. Tôi không hề có bất kỳ bất mãn nào với anh cả.”
“Vậy à.”
Kim Gi-ryeo lắng nghe tất cả những điều đó và suy nghĩ.
Dĩ nhiên, anh có thể hiểu về mặt tâm lý lý do tại sao cô ấy lại tức giận như vậy, nhưng xét về lý lẽ thì việc cô trút giận lên loài người lại hơi…
“Mà nói đi cũng phải nói lại, có lẽ chính vì nhân loại quan tâm đến chuyện yêu đương như vậy nên họ mới duy trì nòi giống và sinh sôi phát triển đến tận bây giờ đấy chứ?”
Thôi thì chuyện não yêu đương, cũng đâu phải đặc tính gì xấu đâu!
Kim Gi-ryeo, với linh hồn của một Alphauri, đưa ra quan điểm nhẹ nhàng vì vốn không phải chuyện của chủng tộc mình.
Trước câu nói đó, Esther không có phản ứng gì đặc biệt.
“Sinh sản.”
Cô chỉ đơn giản lặp lại một từ mà mình ít khi sử dụng.
“Anh là T hả?”
“Hả?”
“À, không có gì. Chỉ là có một trào lưu cũ có liên quan thôi.”
Người thức tỉnh nghiêng đầu bối rối.
“Nhân tiện, tôi muốn hỏi một chuyện. Liệu vị Thợ săn đã nghỉ hưu của chúng ta có thấy khó chịu khi bị gán ghép với người khác không?”
Đây là một câu hỏi được đặt ra hết sức thận trọng.
“Không có gì bất tiện cả.”
Nhưng người ngoài hành tinh chẳng cần suy nghĩ mà trả lời ngay.
Hồi còn cấp F, ngày nào anh cũng lo sợ rằng mình bị lật tẩy là kẻ lừa đảo, nên một bài báo nhảm nhí kiểu này chẳng là gì cả.
“Nhưng mà… nếu anh đã có người muốn kết hôn thì tin đồn này sẽ rất phiền phức đấy.”
Ừm, nếu đặt trường hợp đó thì đúng là sẽ phiền thật.
‘Ồ hố? Đây đúng là một khả năng mà mình chưa từng nghĩ đến.’
Không ngờ lại bị hỏi ngược về chuyện kết hôn.
Kim Gi-ryeo đưa mắt nhìn lên không trung, suy nghĩ trong chốc lát.
Nhưng dù có cố gắng chọn từ cẩn thận đến đâu, rốt cuộc ý kiến mà anh có thể bày tỏ cũng chỉ có một.
“Không cần lo lắng về điều đó đâu.”
Vì ngay từ đầu, anh vốn không thể có bất kỳ bận tâm nào về chuyện yêu đương.
“Tôi không có ý định kết hôn với ai cả… Không, chính xác hơn là ngay từ đầu tôi đã không thể có những suy nghĩ đó rồi.”
Một câu nói mang đậm màu sắc của kẻ đến từ hệ sao đôi.
Dẫu vậy, anh vẫn tiếp tục lời nói của mình để trấn an nữ pháp sư nguyền rủa.
“Thành thật mà nói, ít nhất trước mặt tôi thì mấy chuyện này hoàn toàn vô nghĩa. Vậy nên đừng bận tâm về nó nữa.”
Vấn đề nằm ở người đang lắng nghe câu chuyện này.
Hình ảnh đồng hương ho ra máu trong cánh cổng (đi mãi không hết) mà chính mắt cô đã chứng kiến.
Cùng với đó là vụ rò rỉ thông tin cá nhân tại bệnh viện.
Chỉ vì nghĩ rằng nhắc đến chuyện này trước mặt người trong cuộc sẽ chỉ khiến họ thêm khó xử, cô mới không đề cập đến.
Nhưng Hội trưởng của Ma Tháo Hàn Quốc lại biết rất rõ về vấn đề tiềm ẩn trong cơ thể người đàn ông trước mặt.
Vậy nên—
“Gì cơ? Người đàn ông này vốn dĩ chưa bao giờ có ý định kết hôn ư?”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một sự hiểu lầm khác lại nảy sinh.
“Không, không! Kim Gi-ryeo! Sao anh lại bi quan như thế chứ?”
Từ góc nhìn của một Trái Đất nhân, câu nói vừa rồi nghe chẳng khác gì:
"Tôi không khỏe mạnh, nên tôi sẽ không yêu đương."
“Hả? Bi quan?”
“Cố lên nào! Đừng bao giờ suy nghĩ như vậy! Anh hoàn toàn xứng đáng được yêu thương! Tôi không thể hiểu nổi, sao anh lại từ bỏ như thể cuộc đời mình đã chấm dứt rồi vậy?”
“…Hử.”
“Cuộc sống này vốn chẳng thể đoán trước được điều gì cả. Hơn nữa, với một người như anh, thật quá uổng phí nếu cứ tự hạ thấp bản thân.”
“Ồ, thật vậy sao?”
“Anh đủ tiêu chuẩn để trở thành người chồng lý tưởng đấy. Giàu có, cấp S, ngoại hình thì… nói chung là, đừng bao giờ từ bỏ hy vọng!”
Có vẻ như giữa chừng định nói gì đó nhưng lại nuốt xuống.
Ngay lúc người ngoài hành tinh tóc vàng còn đang ngạc nhiên trước cách nói chuyện đặc trưng của nhân loại, thì—
“Mà nghĩ lại, tôi cứ vội vàng khuyên bảo anh, nhưng chính tôi cũng không có ý định kết hôn thì có hơi kỳ lạ nhỉ.”
Sững người.
Lần này đến lượt người ngoài hành tinh ỉu xìu.
Dù tất nhiên, chỉ trong lòng thôi.
“Chờ đã, vậy cả cô cũng không định lập gia đình ư, Esther? Vì sao?”
Một câu hỏi đơn giản vang lên với sắc thái có chút xót xa.
Hội trưởng Tháp Ma thuật Hàn Quốc đáp lại.
“Vì tôi quá bận.”
“À.”
“Thành thật mà nói, trong một thời gian dài tới, tôi không nghĩ mình có dư dả thời gian để quan tâm đến những chuyện như vậy.”
Một lý do phổ biến đến mức nếu tổ chức một cuộc thăm dò trên toàn quốc, ít nhất 10% dân số sẽ chọn nó.
‘Ừ thì, nếu ai đó lập gia đình thì cũng tốt thôi, nhưng ngay từ đầu ta cũng chẳng đặt kỳ vọng gì cả.’
Kim Gi-ryeo nghĩ vậy.
Dẫu sao thì việc một pháp sư nguyền rủa sống độc thân cũng chẳng phải chuyện hiếm.
Thậm chí, nếu vội vàng kết hôn mà dẫn đến ly hôn, thì đó mới là lúc mọi chuyện thực sự trở nên thú vị…
Bởi vậy, tuyên bố vừa rồi của Esther gần như tương đương với việc cứu sống một mạng người.
‘Tiếc thật.’
Thành thật mà nói, linh hồn bên trong anh đang hò hét muốn trói Esther vào ghế rồi bắt cô phải hẹn hò ngay lập tức.
Nhưng không hiểu sao—
Không hiểu sao, từ nãy đến giờ, trong anh cứ xuất hiện một cảm giác lạ lùng.
Như thể có một viên chức chính phủ tóc đen nào đó đang lo lắng mà can ngăn anh vậy.