Mục lục
[Nam chủ] Thợ Săn Huyễn Tượng Tại Dị Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì có cơ chế hoạt động như vậy, nên ngay cả khi chúng tôi không đến, cánh cổng [Bạn Có Hạnh Phúc Không?] này cũng sẽ tự nhiên mở lối ra.
Nhưng dù sao thì, giữa những người cấp S với nhau cũng có chút tình nghĩa, chẳng lẽ vì công việc kết thúc dễ dàng mà họ lại không trả phí công tác cho chúng tôi?

‘Nếu dám làm vậy thì tôi sẽ kiện ngay lập tức. Hôm nay còn có cả Jung Ha-sung, một người Hàn Quốc nổi tiếng, đi cùng nữa cơ mà.’

Tôi cố trấn áp nỗi bất an của mình.
Và một lúc sau—

Khi tôi cố gắng kích thích ‘hạnh phúc’ của những người sống sót bằng cách tận dụng chăn mền rải rác trong hầm ngục, cuối cùng, hiện tượng mong đợi cũng xuất hiện.

"Uuuuuuuuuuuung."

 

-Cổng ra!
-Đường thoát hiện rồi!
-Bây giờ mới nhận ra, nhưng chúng ta đói quá. Rốt cuộc đã mắc kẹt ở đây mấy ngày rồi chứ?
 

 

Hầm ngục đã được chinh phục.
Dù gần đây có trào lưu cổng tự động giải phóng người sống sót (chính xác hơn thì nó giống như một chiếc thuyền đánh cá thả cá con ra biển), nhưng nơi này thì không. Nó chỉ đơn thuần mở ra một lối đi rực sáng, như muốn nhắn nhủ rằng hãy rời đi từ từ.

Dĩ nhiên, ánh sáng mà nơi này hé lộ không chỉ có thế.

‘Ồ, phần thưởng chinh phục.’

Dù chỉ là một hầm ngục tạo ra cảm xúc tích cực, nhưng nó vẫn là một hầm ngục—phải có kho báu chứ.

‘Còn phần của mình?’

Chỉ có một điều đáng tiếc: hệ thống thưởng không ưu đãi thợ săn Hàn Quốc.

Vì đây là cổng cấp EX, phần thưởng sẽ được trao cho một số ít người có đóng góp cao nhất trong quá trình chinh phục.
Mà tôi và Jung Ha-sung đều chỉ là những người đến sau, lại chẳng hề bị ảnh hưởng bởi ‘cái bẫy hạnh phúc’ của mê cung này.

‘Cứu được bao nhiêu thợ săn như thế mà chúng ta vẫn bị tính điểm đóng góp là 0? À, cũng đúng thôi. Theo cách tính của hệ thống quái ác này, có lẽ chúng ta còn bị trừ điểm nữa ấy chứ.’

Tôi nhìn đám thợ săn cấp S của Thổ Nhĩ Kỳ đang nhận thưởng với ánh mắt ghen tị.

Nếu đã không thể kiếm chác thêm gì nữa, thì giờ cũng đến lúc chúng tôi rời khỏi đây theo ánh sáng kia.

‘Vậy là tiền công cho sự kiện đặc biệt lần này sẽ dừng lại ở khoảng 5 tỷ won sau thuế à?’

Ngay lúc đó.

Tôi quay đầu về phía đồng đội thợ săn đến từ Hàn Quốc, định nói rằng chúng ta nên quay về thôi.

Tôi bắt gặp ánh mắt của Jung Ha-sung.

Nhưng kỳ lạ thay, người đàn ông tóc đen ấy không nhìn ai cả—mà lại dán mắt vào góc sâu của hầm ngục, nơi chẳng có người cũng chẳng có quái vật.

“Cậu đang tìm gì thế?”

Khi tôi hỏi, cậu ta chậm rãi đáp lại.

"Chúng ta…"

Cậu ta ngập ngừng một cách khó hiểu.

"Không thể bỏ sót bất kỳ người sống sót nào được. Chúng ta đã lùng sục khắp hầm ngục này rồi, đúng không?"

"Ờ…"

"Vậy thì tại sao…"

Nói đến đây, Jung Ha-sung tắt luôn chế độ dịch Hàn - Thổ Nhĩ Kỳ, rồi hạ giọng, thận trọng nói tiếp.

"Tại sao trong hầm ngục này lại không có thứ đó?"

Ban đầu, tôi không hiểu cậu ta đang ám chỉ điều gì.

Nhưng chỉ một lúc sau, khi cậu ta bổ sung một chi tiết quan trọng, tôi mới nhận ra điểm bất thường.

"Dù tìm khắp nơi, nhưng trong cổng cấp EX này, không hề có cái bẫy nào nhắm vào Thợ săn Kim cả. Số lượng ảo ảnh cũng thiếu đúng một cái."

Ký ức trích xuất từ S cấp thứ tư của Hàn Quốc—vẫn chưa được tìm thấy.

Dĩ nhiên, lý do đơn giản nhất để giải thích chuyện này chính là:

‘Mình là một Đại Pháp Sư. Cái bẫy tâm lý sơ sài đó mà cũng hòng tác động được đến mình à?’

Nhưng việc ai đó có phải là "ngoại lệ tuyệt đối" hay không lại là một vấn đề hoàn toàn khác…

 

Nhưng việc ai đó tiết lộ rằng tôi là một sinh vật ngoài hành tinh vĩ đại lại là một vấn đề hoàn toàn khác…….

‘Ừm.’

Đến đây thì cần có một lời giải thích bổ sung.

Tôi không từ chối cơ chế của hầm ngục chỉ vì vấn đề cảm tính.

Nếu bất kỳ thứ gì được tạo ra dựa trên ký ức thực sự của tôi, cánh cổng này sẽ lập tức rơi vào một cơn bão hỗn loạn.

‘Hãy thử tưởng tượng theo góc nhìn của người Trái Đất nào. Ừm, đúng là trong mắt họ, một Alphauri trông chẳng khác gì quái vật thuần chủng 100%.’

Vậy nên, việc phòng ngừa thích hợp là điều cần thiết.

Tuy nhiên, dù tôi đã đưa ra một lời dẫn dắt đầy kịch tính, thực ra điểm bất thường lúc này lại xuất phát từ một lý do rất đơn giản.

‘Còn lý do mình chưa bao giờ bị nguyền rủa bởi Seo Esther thì sao?’

Linh hồn của một đại pháp sư có khả năng đẩy lùi sự can thiệp tinh thần vốn được điều chỉnh theo cấp độ của Trái Đất.

Vì thế, nói chính xác thì không phải tôi tránh được cơ chế của hầm ngục, mà là tôi vốn không thể bị nó ảnh hưởng ngay từ đầu.

‘Hệ thống phòng vệ này có quá mạnh so với tiêu chuẩn hiện tại của Trái Đất không nhỉ?’

Nếu suy nghĩ kỹ một chút, tôi cũng có chút băn khoăn.

‘Nhưng thà dư thừa còn hơn thiếu sót.’

Dù sao thì mọi thứ đều nằm trong dự đoán của tôi, không vấn đề gì cả.

Bọn ký sinh thể chỉ là lũ sâu bọ.

Chúng chỉ biết ăn uống, khao khát và bắt chước.

Ngoài ra, bọn quái vật ngoài vũ trụ này không hề sở hữu tư duy cao cấp, nên chúng khó có thể nhận diện được những điểm bất thường.

Đặc biệt là trong giai đoạn đầu xâm chiếm hành tinh, chúng còn quá bận rộn với việc săn mồi nên ngay cả những cái bẫy sơ sài cũng có thể dụ được chúng.

‘Cứ nhìn cái hầm ngục ‘Hạnh Phúc’ này mà xem. Lũ chúng nó có thể chỉ cần vứt ra một đống tiền đô la, thế là xong rồi đấy.’

Tuy nhiên, công khai bản thân là một đại pháp sư thì…… ở trong hầm ngục vẫn có chút gì đó không thoải mái.

Vậy nên từ sau khi thức tỉnh lần hai, tôi đã hạn chế sử dụng phép thuật quá mạnh mẽ.

‘Hừm.’

Dù sao thì việc thiếu hụt một hình ảnh ảo cũng chẳng có vấn đề gì cả.

Vậy là xong phần suy nghĩ về chuyện này. Giờ đến phần chính.

Thực ra, thứ tôi cần để tâm không phải những chuyện đó.

‘Mà khoan đã. Đây là lần đầu tiên tôi bước vào một cánh cổng EX sau khi phục hồi ma lực nhỉ.’

Dù đây không phải là chuyện có thể chia sẻ với người khác, tôi vẫn luôn giữ im lặng.

Cánh cổng EX này có một đặc điểm rất đặc biệt……

Sột soạt.

Tôi ngước lên trần nhà, giả vờ như một người Trái Đất bình thường.

Vốn đã mang vẻ mặt tam bách nhãn, biểu cảm của tôi trông còn u ám hơn.

Nhưng tôi chẳng bận tâm, tiếp tục quan sát.

Rồi giác quan thứ sáu, thứ đã được khai mở từ lần thức tỉnh thứ hai, thì thầm trong đầu tôi.

Chính xác hơn, kết quả của việc tập trung quan sát vi mô như một chiếc kính hiển vi sống.

‘Quả nhiên, không có ‘ánh nhìn’ nào cả.’

Một thuật ngữ chuyên biệt mà người Trái Đất không thể hiểu vừa lóe lên trong tâm trí tôi.

‘Có lẽ đây là một bàn tiệc được dọn lên bởi một ký sinh thể có sở thích kỳ lạ, nên không giống bình thường chăng?’

Nhưng ngay lúc đó--

Một loài động vật có vú bên cạnh đột nhiên chen vào dòng suy nghĩ của tôi.

“Kim Gi-ryeo, thợ săn-nim.”

Jung Ha-sung.

Dù là một kẻ sở hữu năng lực lửa, nhưng sắc mặt cậu ta lại xanh xao như người vừa rớt xuống nước.

‘Bây giờ tôi cũng có thể đoán được phần nào rồi.’

Khi chàng trai này có phản ứng bất thường, thì mười lần như chín là cậu ta đang rơi vào trạng thái ấy.

“Có khi nào trong suốt cuộc đời, Kim thợ săn-nim chưa từng cảm thấy hạnh phúc không? Không có điều gì khiến anh khao khát, dù là tiền bạc hay vật chất? Nếu như vậy…… liệu có phải vì hầm ngục này không thể tạo ra hình ảnh ảo của anh do không thể khiến anh hạnh phúc không?”

Ảo tưởng--

“Không--”

Ngay khi nghe thấy phát ngôn của vị ‘anh hùng quốc dân’, một từ ngữ vốn ăn sâu vào bản năng của người Hàn Quốc lập tức bật ra khỏi miệng tôi.

“Ngay cả chó cảnh sát cũng tạo ra được vật mà nó yêu thích. Lẽ nào một con người như tôi lại không làm được?”

Với một cái đầu có chu vi chỉ khoảng 57cm, rốt cuộc cậu ta lấy đâu ra khả năng sáng tạo ra mấy suy luận kiểu này vậy?

Lời suy đoán vừa rồi sai ngay từ gốc rễ.

Vậy nên cũng chẳng cần tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa.

Tôi chỉ lặng lẽ hạ ánh mắt xuống đất trong khi giả vờ đáp lại cậu ta một cách thích hợp.

‘Dù sao đây cũng là bên trong một cánh cổng EX, không nên tùy tiện hành động thì hơn.’

Đáng tiếc, tôi sẽ phải tạm dừng việc quan sát tại đây.

Và cả những hiểu lầm vô lý này cũng nên chấm dứt tại đây luôn.

Tôi tiếp tục bước đi một cách tự nhiên, rời khỏi bàn tiệc của con quái vật đến từ phía bên kia dải ngân hà.

Vừa đi, tôi vừa bổ sung một số lời giải thích.

“Hình ảnh ảo không xuất hiện, chỉ đơn giản là vì tôi quá mạnh mà thôi.”

Một lý do đơn giản đến mức không thể chối cãi.

“Thậm chí, ngay cả khi Seo Esther có ở đây thì kết quả cũng chẳng khác là bao.”

“Anh lại nói vậy nữa rồi. Trước đây trong buổi phỏng vấn sau khi tiêu diệt [Siren (người cá)], anh cũng đã nhắc đến điểm chung giữa mình và cô ấy.”

“Ơ…”

“Nếu được, tôi có thể hỏi mối quan hệ giữa thuộc tính nước và nguyền rủa là gì không?”

“Ồ, cậu còn nhớ cả cuộc phỏng vấn đó à. Tôi cứ đinh ninh rằng cậu sẽ không biết, nên còn đang chuẩn bị để giải thích đấy.”

Tới đây, một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống trán tôi. Nhưng thôi, bỏ qua vậy.

Một khi công việc đã kết thúc, còn gì mà một người lao động lại không thể lắng nghe chứ?

“Dù sao thì, điểm chung giữa tôi và những kẻ sử dụng nguyền rủa là……”

Bẫy người mang đến hạnh phúc.

Chúng tôi tiếp tục trò chuyện phiếm khi cùng nhau rời khỏi cái hầm ngục đầy mâu thuẫn này.

--Phần giống nhau chính là tinh thần vững vàng. Tôi chỉ đơn giản là bẩm sinh đã có một ý chí bền bỉ, còn Seo Esther thì có năng lực tinh thần can thiệp trực tiếp.

--……

 

--Ủa, nhưng chuyện này đã được công khai cho mọi người biết chưa?
 

--Rồi ạ. Giờ đây, dân thường cũng biết rằng lời nguyền là một hiệu ứng riêng biệt gọi là Hyper Nocebo. Nó đã được công bố trong một bài luận của Pháp cách đây khoảng ba tháng.
 

--Khoan đã, nhưng mà “dân thường cũng biết” là ý gì đây?
 

--À… cái đó…
 

--Không sao đâu, cứ thoải mái giải thích đi.
 

--Thật ra thì… tôi hơi chậm trễ khi nói điều này, nhưng tôi cứ tưởng anh là người của Cục Tình báo Quốc gia…
 

--?

 

Dù có không ít rắc rối xảy ra, nhưng nhìn chung, chuyến công tác nước ngoài lần này có thể xem là thành công.

Gặp gỡ Tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ.
Một cặp vợ chồng lớn tuổi xúc động nhận khoản bồi thường 5 tỷ sau khi hòa giải với đứa con trai là thợ săn cấp S.


Thêm vào đó, suốt thời gian trên máy bay, tôi đã dốc hết sức mình để giải thích và xóa bỏ mọi hiểu lầm, đặc biệt là những hiểu lầm liên quan đến Cục Tình báo Quốc gia.

‘Cuối cùng cũng có thể trở về Hàn Quốc, quê hương thứ hai của ta rồi.’

Sau đó, tôi xử lý một số việc còn dang dở rồi lên đường về nước. Vì túi tiền không dư dả mấy nên tôi nhanh chóng từ bỏ ý định đi tham quan.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK