Ding dong.
Tiếng chuông cửa vang lên trong hành lang, nghe có phần nhẹ nhàng, chẳng hợp chút nào với cái tên "Khúc Dạo Đầu Của Sự Hủy Diệt".
— Vâng, tôi ra ngay~
Tiếng phụ nữ vọng ra từ bên trong, trong khi vị khách bên ngoài chỉ đứng đó với hai tay khoanh sau lưng, kiên nhẫn chờ đợi.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa mở ra, và chủ nhà xuất hiện.
Người bên ngoài đối diện với một cô gái trạc tuổi đôi mươi, mái tóc được búi gọn trên đầu, sống mũi vắt ngang một cặp kính dày cộp trông khá đứng tuổi.
“À, cậu đến rồi à! Nhưng sao hôm nay lại rảnh rỗi ghé qua đây thế? Haha, còn chịu khó tìm đến tận nhà nữa chứ.”
“Chào.”
“Thôi nào, cứ vào nhà đi đã… Trời đất ơi, lại còn mua đồ đến nữa! Cậu đúng là…”
Đúng vậy.
Hôm nay, tôi đến thăm nhà của Gu Seo-hyung. (cô gái nhảy lầu 44)
Và theo đúng phép lịch sự của Trái Đất mà tôi đã học được trước đó, tôi cũng mua ít đồ ăn mang theo.
.
.
.
Gu Seo-hyung.
Nếu nghĩ lại, thì cũng đã lâu lắm rồi tôi mới đến gặp cô ấy.
Trước kia, tôi vẫn thường đến thăm vào những lúc hiệu ứng ma pháp của một chiếc nhẫn rẻ tiền bắt đầu phai dần.
Nhưng từ khi thay thế nó bằng một mầm cây thần thánh để bảo vệ mình, tôi gần như không còn ghé qua nữa.
‘Kỹ năng phù phép của Gu Seo-hyung vẫn chưa ổn định.’
Mầm cây thần thánh. Hydra.
Giờ đây, khi tôi đã có một hệ thống phòng ngự đủ tốt, những bùa chú thô sơ của cô ấy không còn thực sự cần thiết nữa.
Phép thuật của cô ấy chỉ hiệu quả trong thời gian ngắn, nhưng nếu trận chiến kéo dài, khả năng cao là bùa chú sẽ mất tác dụng giữa chừng, tạo ra một lỗ hổng chí mạng.
Vậy nên, tôi không tìm đến cô ấy nữa.
Cô ấy cũng bận rộn với công việc riêng, nên đã lâu rồi không liên lạc gì với tôi.
“Quà mừng tân gia muộn hả? Ôi trời, đây là bánh ngọt từ cửa hàng bách hóa đó sao? Mình vừa thấy trên SNS xong, còn đang nghĩ muốn thử đây!”
Nhưng thực ra, lý do khiến mối quan hệ giữa chúng tôi trở nên xa cách không chỉ là vì khả năng phù phép còn non nớt của cô ấy.
“Còn có cả bánh madeleine nữa! Wow, mình cực kỳ thích món này luôn. Hồi cấp hai, ngày nào cũng ra căn-tin mua ăn vào giờ giải lao hết đó…”
Phải thừa nhận rằng, điều ảnh hưởng lớn nhất chính là ký ức đã trở lại.
Vào mùa xuân năm ngoái, tôi nhớ lại phần lớn quá khứ của chủ thể này. Và khoảng 65% thông tin ấy đã vô tình khiến mối quan hệ giữa tôi và Gu Seo-hyung trở nên vô cùng khó xử.
Một phần trong tôi vẫn mang những cảm xúc của Kim Gi-ryeo khi còn sống.
Những cảm xúc như tự ti, ghen tị, khó chịu, và cả chút vui mừng… đều dội về mỗi khi tôi nhìn thấy cô ấy.
Nửa còn lại trong lòng tôi—phần thuộc về linh hồn này—chỉ toàn là sự áy náy và bất an.
Nói thẳng ra, mỗi khi gặp Gu Seo-hyung, tôi luôn cảm thấy khó xử.
“Hey, cậu đã mua cả bánh rồi, vậy có muốn mình pha cà phê không?”
“Không cần.”
“Chà, dứt khoát thật đấy.”
Một người bạn cũ sẽ vui mừng khi gặp lại tôi thế này.
Nhưng thực tế, thứ đang ở trong cơ thể này lại là một kẻ ngoài hành tinh, chiếm đoạt thể xác của một người đã chết. Làm sao tôi có thể thản nhiên hưởng thụ lòng tốt này được?
‘Chưa kể, Gu Seo-hyung là một trong số ít người vẫn nhớ rõ quá khứ của Gi-ryeo. Nếu tiếp xúc quá nhiều, cô ấy có thể nhận ra có gì đó đã thay đổi.’
Dù gì thì tôi cũng có một chút lương tâm.
Nhìn cô ấy quan tâm, chăm sóc cho một người đã chết… chỉ khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng hơn mà thôi.
Vì vậy, tôi đã cố ý tránh mặt cô ấy suốt thời gian qua.
Nhưng hôm nay thì khác. Tôi có việc cần phải nói.
“À mà này… tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Tạch.
Ly nước ép nho mà Gu Seo-hyung mang ra được đặt ngay ngắn trên bàn.
Tôi không chần chừ mà đi thẳng vào vấn đề.
“Chưa có gì chắc chắn, nhưng có lẽ sắp tới Chủ tịch Hiệp Hội Thợ Săn sẽ bị thay thế.”
Lúc này đã hơn 20 tiếng kể từ khi tôi mách lẻo với Esther.
Nếu chờ thêm khoảng một ngày nữa, những bài báo phanh phui đủ loại bê bối về tên thuật sư nguyền rủa kia sẽ bắt đầu tràn lan trên các phương tiện truyền thông.
“Chủ tịch Hiệp Hội bị thay sao?”
“Chính xác hơn thì… bọn tôi đang tìm cách thay thế ông ta. Tôi với một Thợ Săn khác có món nợ phải tính với Go Byeong-do, nhưng vì lão đang nắm giữ vị trí đó nên muốn ra tay cũng chẳng dễ.”
“À…”
“Vấn đề là chuyện này sẽ không phải một cuộc chuyển giao êm đẹp, thế nên chắc chắn sẽ có biến cố xảy ra.”
Tôi nhấp một ngụm nước ép rồi tiếp tục nói.
“Nói thẳng ra thì khả năng cao là cô sẽ bị vạ lây.”
Mục đích hôm nay của tôi chính là cảnh báo cô ấy.
“Chưa có gì chắc chắn, nhưng dựa vào tính cách của lão Chủ tịch đó, tôi nghĩ nếu bị dồn vào đường cùng, ông ta sẽ kéo cô xuống nước.”
“Lão già đó nhắm vào tôi á?”
“cô là bạn học của tôi mà.”
“…!”
“Nếu tình huống xấu nhất xảy ra, ông ta hoàn toàn có thể dùng cô làm con tin để uy hiếp tôi. Go Byeong-do là loại người không từ thủ đoạn nào đâu.”
Sự liên kết với một Thợ Săn cấp S.
Thông thường, những mối quan hệ như vậy sẽ giúp ích rất nhiều cho một người, nhưng với Gu Seo-hyung, điều đó lại trở thành con dao hai lưỡi.
Lão Chủ tịch Hiệp Hội vốn đã ôm mối thù sâu sắc với tôi, vậy nên nếu có cơ hội kiềm chế tôi, lão nhất định sẽ làm mọi cách để đạt được điều đó.
‘Thật là, Go Byeong-do… Một kẻ chưa thức tỉnh thì có lý do gì để nhảy vào cái vũng lầy này chứ?’
Và Gu Seo-hyung, trong cơn sóng gió này, có thể sẽ trở thành nạn nhân.
Dù cô ấy là một Enchanter (cường hoá vật phẩm) quý hiếm đến đâu, suy cho cùng, cô ấy vẫn chỉ là một người làm thuê dưới trướng Hiệp Hội Thợ Săn mà thôi.
Trong tình hình này, tôi không thể chắc chắn rằng Go Byeong-do sẽ không dùng quyền lực của mình để thực hiện những trò bẩn thỉu.
“Vì vậy, tôi muốn nói trước với cô.”
Sau khi suy tính đủ mọi khả năng, tôi đã tìm ra một cách đối phó.
“Gu Seo-hyung. Từ ngày mai, nếu tôi đột nhiên phớt lờ cô, đừng ngạc nhiên.”
“Hả?”
“Từ giờ, dù có gặp cô bên ngoài, tôi cũng sẽ làm như không quen biết, cư xử lạnh nhạt và tàn nhẫn.”
“Hm…”
“Tùy vào tình hình, có thể tôi sẽ nói những lời rất khó nghe. Chẳng hạn như… trước mặt đám phóng viên, tôi sẽ tuyên bố rằng cô sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
Nghe vậy, Enchanter có vẻ hơi bất ngờ, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
Tôi đã từng gặp những kẻ như Go Byeong-do trước đây. Khi ai đó bị bắt làm con tin, nếu người liên quan tỏ ra quan tâm đến họ, thì chỉ càng khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.
‘Làm như không quan tâm thì vẫn tốt hơn.’
May mắn là không lâu sau, Gu Seo-hyung cũng hiểu ra logic trong cách làm này.
“Ra vậy… Đúng là nghĩ kỹ thì cách đó có vẻ hợp lý.”
Dĩ nhiên, nếu phương án này không hiệu quả, tôi vẫn có thể nhờ đến Esther hoặc tìm một cách khác để giúp cô ấy thoát thân.
“Dù sao cũng sẽ khiến cô gặp rắc rối… Xin lỗi nhé.”
Tôi đặt tay lên miệng, khẽ nói lời xin lỗi.
Thật ra, trong vụ này, tôi cũng là kẻ đang bị dồn vào đường cùng, nên vốn dĩ tôi không thấy cần phải cúi đầu trước ai cả.
Nhưng dù sao đi nữa, Gu Seo-hyung vẫn là người duy nhất từng thân thiết với Kim Gi-ryeo.
‘Mình chỉ là kẻ đang chiếm hữu thân xác này, chẳng có lý do gì để đối xử tệ bạc với bạn cũ của chủ nhân nó cả.’
Là một người ngoài hành tinh có văn hóa, tôi vẫn phải giữ chút phép lịch sự tối thiểu.
Khi tôi còn đang chìm trong dòng suy nghĩ, một giọng nói vang lên từ phía bên kia bàn.
“Này, nhưng mà cách cậu vừa nói có vẻ bị động quá đấy, không thấy à?”
“Bị động?”
“Ừ thì… Nếu vấn đề là do Chủ tịch Hiệp Hội, thật ra tớ cũng có thể làm được một số thứ đấy. Chỉ là chưa nói với cậu thôi. Thực ra, tớ cũng có kha khá vấn đề với lão ta từ trước đến giờ.”
Gu Seo-hyung nghiêm túc đề xuất ý kiến.
Cô ấy không muốn chỉ ngồi yên nhìn mọi thứ xảy ra mà không làm gì. Nếu có thể, cô ấy muốn giúp chúng tôi trong kế hoạch này.
“Gi-ryeo này, thử nhìn quanh căn nhà mà cậu đang ngồi xem. Cậu nghĩ ai đã mua nó?”
“Cô?”
“Không đâu. Nếu lúc đó cậu không đỡ tớ trên tầng thượng… Nếu hồi cấp hai cậu không giúp tớ nhiều như thế… thì chắc tớ chẳng thể nào có ngày hôm nay.”
“……”
“Nhờ có cậu, tớ mới trả hết được khoản nợ khổng lồ, mới có thể sống trong căn nhà này. Tất cả là nhờ cậu đấy, cậu biết không?”
Nói đến đây, Seo-hyung nhẹ nhàng đưa mắt nhìn đi nơi khác.
Ánh sáng trong trẻo từ hướng Nam rọi qua khung cửa sổ, bao phủ toàn bộ phòng khách trong một bầu không khí ấm áp.
Trước đây, khi bị bố mẹ bỏ lại, khi cửa hàng của gia đình bị thiêu rụi trong vụ khủng bố, cô ấy đã từng phải sống co ro trong một căn hầm ẩm thấp đầy nấm mốc và côn trùng.
“Vậy nên, tất nhiên tớ phải giúp cậu rồi. Người có lương tâm thì phải biết đền đáp chứ.”
Enchanter khẳng định chắc nịch.
Cô ấy tuyên bố rằng mình sẽ làm mọi thứ trong khả năng để giúp đỡ ân nhân của mình.
Hơn nữa, theo lời cô ấy, nếu một người như tôi mà lại dính vào xung đột, thì chắc chắn đối phương mới là kẻ có vấn đề. Vì thế, không có gì phải do dự cả.
“Kim Gi-ryeo. Tớ vẫn nghĩ rằng những gì tớ nhận được từ cậu đến giờ vẫn chưa trả được một nửa đâu.”
“Thế à?”
“Vậy nên đừng có xin lỗi nữa. Từ giờ cứ đến nhờ tớ phù phép thường xuyên đi. Dạo này tự nhiên khó gặp mặt cậu ghê, chẳng phải cậu tránh mặt tớ là vì lo lắng cho thu nhập của tớ sao?”
Chậc, sao mà đoán trúng phóc thế.
Vừa nói xong, Gu Seo-hyung tiếp tục nhai nhóp nhép miếng bánh mà tôi đã mang đến.
“Không phải đâu, chỉ là phép cường hóa của cô không ra gì nên tôi chẳng buồn đến thôi…”
Vừa dứt câu, đôi mắt của một Enchanter cấp D lập tức tối sầm lại trong chưa đầy năm giây. Nhưng cũng chẳng sao cả.
Nếu cô ấy có thể trưng ra ánh mắt như vậy ngay cả khi ở ngoài đường, thì ít nhất cô ấy sẽ chẳng bao giờ bị bắt làm con tin đâu.
***
[TIN NÓNG] BÊ BỐI CHẤN ĐỘNG Ở TRỤ SỞ HIỆP HỘI THỢ SĂN HÀN QUỐC: HÀNH VI ‘THAO TÚNG CẤP BẬC MA TINH THẠCH’ BỊ PHÁT GIÁC!]
[KẾT QUẢ ĐIỀU TRA CỦA CẢNH SÁT VỀ VỤ LÙM XÙM GIAN LẬN CẤP BẬC ĐÃ PHƠI BÀY KẺ ĐỨNG SAU – MỤC ĐÍCH CHỈ ĐỂ TẠO QUỸ ĐEN?]
[LỜI KHAI TỪ CẬN THẦN: HỘP ĐỒ CỦA CHỦ TỊCH HIỆP HỘI CHỨA ĐẦY NHỮNG MÓN HÀNG CẤM – NGƯỜI DÂN KÊU GỌI ĐIỀU TRA RÕ RÀNG!]
RẦM!
Đúng 24 giờ sau khi Esther rời đi.
Người đàn ông từng mang dáng vẻ phúc hậu đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn trong thư phòng.
Dù đã ngoài năm mươi, khuôn mặt ông ta lúc này lại tràn đầy bối rối, như thể hoàn toàn không lường trước được tình huống này.
“Không thể nào… Rốt cuộc là chuyện quái gì đang diễn ra vậy!”
Chỉ trong vòng một ngày kể từ khi Esther ghé thăm, hàng loạt bài báo công kích trực diện ông ta đồng loạt được đăng tải.
Sở hữu trái phép các vật phẩm từ hầm ngục—những món đồ vốn bị cấm đối với người bình thường.
Cấu kết với các thẩm định viên của Hiệp Hội để thao túng giá trị vật phẩm từ cổng, tạo ra khoản chênh lệch khổng lồ và biến nó thành quỹ đen.
Go Byeong-do vốn nghĩ rằng tay hội trưởng của một bang hội cấp S chỉ giỏi dùng vũ lực để đe dọa. Nhưng không—trò chơi mà đối phương đang chơi lại là một ván cờ chính trị quy mô lớn, như thể đã âm thầm chuẩn bị suốt nhiều năm trời chỉ chờ ngày ông ta sụp đổ.
Sao lại có thể như vậy chứ?
Khi đọc từng bài báo phanh phui bê bối của mình, Go Byeong-do bất giác đưa tay ôm lấy gáy.
“Bọn khốn này điều tra ta từ bao giờ chứ?! Ta đã sa thải con mụ thư ký đó từ gần hai năm trước rồi, thế thì tại sao?!”
Với người ngoài, có thể hành động này sẽ bị coi là thâm độc, nhưng Esther từ lâu đã có thói quen thu thập điểm yếu của những kẻ dám đụng vào cô ta.
Và một khi cô ta đã quyết tâm, mức độ tỉ mỉ và ám ảnh trong việc thu thập chứng cứ của cô ta có thể khiến bất kỳ ai cũng phải rùng mình.
[YTV – BẢN TIN 9 GIỜ TỐI TRỰC TIẾP: BÊ BỐI THAO TÚNG THẨM ĐỊNH ĐANG GÂY CHẤN ĐỘNG...]
Tên của ông ta giờ đây đã bị phát sóng trên cả ba kênh truyền hình lớn trước khi kịp trở tay.
Nhưng… vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn.
Vào thời điểm đó, ông ta đã quá coi thường vụ bê bối năm xưa nên mới để lộ sơ hở, nhưng với khoản quỹ đen này, Go Byeong-do luôn đảm bảo rằng không có bằng chứng cụ thể nào liên quan đến mình.
Nếu tình hình xấu đi, ông ta có thể cắt đứt quan hệ với một vài thuộc hạ và chối bỏ mọi trách nhiệm, như cách đã từng làm với vụ Alrai.
“Phù…!”
Hơn nữa, ông ta vẫn còn một con bài chưa lật để phản công.
“Chẳng lẽ bọn chúng nghĩ ta cứ thế khoanh tay chịu trận à? Lũ ngu xuẩn… Không biết rằng dưới trướng ta có ai sao?”
Thở phì phò vì tức giận, Chủ tịch Hiệp Hội lẩm bẩm chửi rủa Kim Gi-ryeo, rồi cầm lấy một tập hồ sơ.
Đó là hợp đồng độc quyền với một Enchanter nào đó.
Vậy nên, ông ta vẫn đang nắm đằng chuôi.
Nếu cần thiết, Go Byeong-do sẵn sàng cắt nguồn thu nhập của Enchanter đó, không cho cô ta nhận bất cứ hợp đồng nào nữa, để ép buộc Kim Gi-ryeo.
‘Hoặc thậm chí, ta có thể công khai danh tính của cô ta trên toàn thế giới.’
Nếu Kim Gi-ryeo khuất phục, Esther—người đứng sau giật dây—cũng sẽ phải dừng tay.
[Quý vị khán giả, chúng tôi vừa nhận được tin tức chấn động!]
Ngay lúc đó.
Giọng phát thanh viên trên TV bỗng trở nên gấp gáp, mang theo cả chút kích động.
Lắng nghe kỹ một chút, có thể nhận ra sự phấn khích ẩn sau giọng điệu ấy.
Bởi vì chỉ trong thời gian ngắn, đài truyền hình YTV đã tiếp nhận một tin độc quyền còn lớn hơn nữa.
**[MỘT ENCHANTER ẨN DANH CỦA HÀN QUỐC VỪA ĐỆ TRÌNH THÊM BẰNG CHỨNG LIÊN QUAN ĐẾN VỤ QUỸ ĐEN CỦA CHỦ TỊCH HIỆP HỘI.
SỐC HƠN CẢ, CÓ THÔNG TIN CHO RẰNG GO BYEONG-DO ĐÃ NHẬN HỐI LỘ TỪ CÁC NHÂN VẬT CÓ TẦM ẢNH HƯỞNG NƯỚC NGOÀI ĐỂ ƯU TIÊN PHÙ PHÉP CHO HỌ, TRONG KHI CỐ TÌNH BỎ QUA NHỮNG KHU VỰC THIÊN TAI ĐANG CẦN ĐƯỢC HỖ TRỢ.
KHI CÁC NHÂN VIÊN BÀY TỎ BẤT MÃN, CHỦ TỊCH HIỆP HỘI CÒN RA LỆNH CHO ĐỘI VỆ SĨ KIỂM SOÁT HỌ BẰNG CÁCH SỬ DỤNG NHỮNG LỜI LẼ NHƯ ‘BỌN CHÚNG ĐANG QUÁ KIÊU NGẠO, PHẢI CHO CHÚNG BIẾT CHÚNG ĐANG Ở ĐÂU.’
BÂY GIỜ, MỜI QUÝ VỊ LẮNG NGHE ĐOẠN GHI ÂM MÀ CHÚNG TÔI VỪA NHẬN ĐƯỢC.]**
“Cái gì nữa đây?!”
CHOANG!
Một âm thanh sắc bén vang lên trong không khí.
Là tiếng đồ vật vỡ vụn.
Trong khoảnh khắc mất thăng bằng, Go Byeong-do vô tình đụng phải tủ trưng bày bên cạnh.
Chiếc cúp từng là biểu tượng chiến thắng trong giải đấu golf của hội cựu sinh viên đại học của ông ta…
…Giờ đây chỉ còn là những mảnh vụn nằm lăn lóc trên sàn.