Mục lục
[Nam chủ] Thợ Săn Huyễn Tượng Tại Dị Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng điều anh bận tâm không phải là những tin đồn vặt vãnh, mà là những yếu tố có thể dẫn đến tranh chấp pháp lý.

‘Đặc biệt là vì nơi này ở nước ngoài, mình càng phải im lặng để tránh bị kiện tụng.’

Kim Gi-ryeo hạ quyết tâm và tiếp tục cất bước.

Chặng đường đến được nhà đấu giá vật phẩm đặc biệt mùa hè lần này quả là gian nan.

Vì nơi này chuyên bán những món đồ đắt đến mức có thể khiến người ta phải thốt lên “ồ,” nội thất trong tòa nhà cũng toát lên sự sang trọng.

Đặc biệt, việc sử dụng kính một cách tích cực giúp không gian trở nên thoáng đãng hơn, tạo ra một ấn tượng mạnh mẽ.

‘Thiết kế này khiến ánh sáng mặt trời tràn vào rất nhiều. Với một Alphauri thì kiểu kiến trúc này hơi bất tiện một chút…’

Dĩ nhiên, không phải ai cũng có thể khen ngợi cùng một phong cách nội thất.

‘Nhưng mà Seo Esther thì cứ liên tục trầm trồ khen đẹp. Vậy nên xét theo cảm quan chung, đây hẳn là một tòa nhà ấn tượng rồi.’

Bước chân vững chãi vang lên trên sàn nhà.

Người đàn ông mang tên Kim Gi-ryeo suy nghĩ về nhiều điều, đồng thời đánh giá sơ qua về nơi mà anh vừa đặt chân đến.

‘Theo cảm nhận của mình thì nơi này chẳng khác gì một trung tâm thương mại khổng lồ cả.’

Một phong cách kiến trúc khác biệt ngay khi vừa bước chân ra nước ngoài.

So với các nhà đấu giá vật phẩm ở Hàn Quốc, quy mô ở đây hoàn toàn khác biệt, khiến Kim Gi-ryeo có cảm giác như đang ngắm nhìn một thế giới mới.

‘Hệ thống điều hòa lắp ở đâu nhỉ? Không thấy nóng chút nào, chắc chắn nhiệt độ cũng đang được kiểm soát chặt chẽ…’

Nhân tiện, buổi đấu giá này diễn ra tại một thành phố của Thụy Sĩ.

Vậy mà chỉ cần di chuyển một chút trên hành tinh nhỏ bé này, bầu không khí đã thay đổi hoàn toàn.

Vào lúc đó, vị đại pháp sư đến từ một thế giới xa lạ đang kinh ngạc trước cái nóng khô của mùa hè.

“Bên trong có nhiều người bình thường hơn tôi nghĩ đấy.”

“À, đúng vậy.”

Người đồng hành bên cạnh cuối cùng cũng cất lời.

“Để thu hút người tham gia, các đại lý giao dịch vật phẩm cấp cao gần như không thu phí hoa hồng. Có vẻ ngay từ đầu họ đã dự định kiếm tiền theo cách này rồi.”

“Bán những công cụ cấp thấp mà ngay cả người không thức tỉnh cũng có thể sử dụng với giá cao ư?”

“Hay nói cách khác, đây chính là truyền thống ‘hút máu’ du khách. Nhưng dù sao họ cũng không đội giá lên gấp đôi, nên coi như mua về làm kỷ niệm cũng được.”

Như từng thấy một ví dụ ở Nhật Bản, phong trào “giảm bớt sự phản cảm đối với vật phẩm từ hầm ngục” dường như không chỉ giới hạn trong một quốc gia.

“Hừm.”

Không rõ vì lý do gì, nhưng vào lúc này, người đàn ông tóc vàng tỏ vẻ không hài lòng.

“Thế bây giờ chúng ta lên tầng trên tìm chỗ ngồi trước chứ?”

Kim Gi-ryeo vốn không phải kiểu người có phản ứng lớn cả về thể chất lẫn tinh thần.

Vậy nên người phụ nữ với mái tóc nhuộm theo màu sắc yêu thích của mình chẳng nhận ra điều gì bất thường, chỉ bình thản lên tiếng.

“Những thợ săn cấp S như chúng ta được mời đặc biệt nên có khu vực đặt chỗ riêng. Ở đó có thể để hành lý thoải mái.”

Cô giải thích tiếp.

“Nếu anh không thích va chạm với người khác, có thể ở trong phòng VIP đến khi buổi đấu giá kết thúc cũng được.”

“……”

“Trước hết, cầm lấy cái này đi. Tôi đã chuẩn bị sẵn thiết bị phát Wi-Fi bỏ túi rồi.”

Nhìn bề ngoài, đây chỉ là một lý do bình thường.

Nhưng…

‘Chắc vì vẫn còn trẻ nên cô ấy chưa thể nói dối một cách trơn tru như hơi thở nhỉ.’

Cạch.

Kim Gi-ryeo nhận lấy bộ định tuyến nhỏ, vừa nghĩ ngợi.

Rất có thể…

Seo Esther đang lo lắng cho sức khỏe của anh.

Có điều, cô ấy không thể nói thẳng rằng: “Người sắp hỏng rồi thì hãy về biệt thự ở bờ biển phía Đông mà tĩnh dưỡng đi.”

Thế nên, khi anh đề nghị được theo cùng ra nước ngoài, cô ấy đã không thể từ chối.

‘Dù gì thì cũng đã đi cùng rồi. Có khi cô ấy lo tôi ngã quỵ ở một nơi không được bảo hiểm y tế quốc gia chi trả chăng.’

Dòng suy nghĩ của Kim Gi-ryeo tiếp tục.

‘Nhưng nếu công khai coi tôi là bệnh nhân, có khi tôi lại khó chịu. Vì thế, cô ấy mới khéo léo khuyên tôi nên tránh đám đông.’

Trước đây, khi mới tái sinh, anh có xu hướng suy diễn mọi chuyện theo hướng tiêu cực.

‘Mình cũng muốn học cách diễn đạt tinh tế như Esther. Đúng là ngay cả người nguyên thủy cũng có điểm đáng để học hỏi.’

Có lẽ giờ anh cũng có thể tự nhận là một người Trái Đất rồi.

Một lúc sau, Kim Gi-ryeo tự hài lòng với khả năng phân tích cảm xúc của mình và gật đầu.

Tuy nhiên, hành động này không có nghĩa là anh đồng ý vào phòng VIP.

“Thợ săn Esther, cô định ở đâu từ bây giờ?”

“Hả? Tôi á?”

Dù hơi áy náy vì đã tận dụng kết quả chẩn đoán u bướu một cách triệt để, nhưng thực tế, anh hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề thể lực nào cả.

“Tôi thì… đã đến tận đây rồi nên cũng tính đi ngắm nghía các vật phẩm đặc sản của Thụy Sĩ một chút. Ch- Chờ đã.”

“Vậy cùng đi thôi.”

“Gì cơ?”

“Để tôi đi cùng cô, tiện thể giải thích về các vật phẩm luôn.”

Dù gì thì anh cũng đã để lại hội [Giám Định] cho chuyện này rồi còn gì?

Nghe Kim Gi-ryeo nói vậy, Seo Esther đành chấp nhận trong sự ngỡ ngàng.

“Không cần phải chiều ý tôi thật đâu. Nếu thấy phiền, anh cứ nghỉ ngơi cũng được mà.”

“Tôi chán ngấy việc đọc tin tức trên điện thoại rồi. Ngày nào cũng toàn mấy sự kiện na ná nhau.”

“Hả?”

“Nào, đi xem vật phẩm thôi.”

Nhân tiện.

Vẫn còn kha khá thời gian trước khi đến phần đỉnh cao của buổi đấu giá—phiên đấu giá vật phẩm cấp Sử Thi.

Vậy nên, đây cũng là một cơ hội tốt.

‘Mình phải tạo một con Golem. Tốt nhất là tranh thủ tìm nguyên liệu phù hợp trước đã.’

Hai Thợ săn thức tỉnh cấp S của Hàn Quốc bắt đầu khám phá khu vực tổ chức sự kiện.

.

.

 

.[Đôi Ủng Kiên Cố]
"Đúng như tên gọi, đây là một tạo vật có lợi thế phòng thủ. Đối với người thường, nó gần như là một món đồ miễn nhiễm với sát thương vậy."

[Mũi Tên Kim Loại Sắc Bén]
"Nó có thuộc tính xuyên giáp, nhưng dấu sao phía trước là gì thế?"
"Đọc phần mô tả bên dưới, có vẻ như đây là vật phẩm được yểm phép. Theo tiêu chuẩn quốc tế, chỉ những Thợ săn từ cấp C trở lên mới được mua."
"Chỉ cấp C trở lên sao?"

[Thanh Trường Kiếm của Hiệp Sĩ Sắc Bén]
"Nhưng mà, chỉ cần rời khỏi phạm vi giám sát một chút, ai cũng lách luật mà sống thôi."
"Sao cơ?"
"Không có gì đâu. Mấy món bên cạnh cũng đều có thuộc tính xuyên giáp giống vậy."

Bước, bước, bước.
Tiếng chân của hai người vang lên trong sảnh.

"Sao họ không ghi luôn thông tin kỹ năng vào bên cạnh nhỉ…"

Cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa hai Thợ săn Hàn Quốc bắt đầu bằng một câu than vãn.
Mà không, cần phải đính chính lại.
Chính xác hơn thì, một người vẫn đang hoạt động, còn người kia vẫn chưa lấy lại giấy phép sau khi giải nghệ.

Họ lang thang khắp nơi, xem xét các vật phẩm trưng bày.

‘Văn minh này vẫn còn hơi sớm đối với người Trái Đất nhỉ.’

Sột soạt.
Kim Gi-ryeo liếc nhìn một món đồ gây khó chịu cho mắt, kiểm tra nó đến hai, ba lần.

Một thuộc tính ma thuật có thể phá vỡ kết giới của người sử dụng ma lực.
Xuyên giáp.

Khi đối phó với kẻ địch có lớp da dày, đây quả thực là một phép thuật vô cùng hữu ích. Nhưng vấn đề là, nhân loại không chỉ dùng tạo vật cho việc săn quái vật.

‘Những thứ như thế này đáng lẽ phải hiếm hơn mới đúng, vậy mà Ký Thẩm Thể lại tung ra với số lượng lớn quá mức cần thiết.’

Mặc dù những món đồ có thuộc tính "trúng đích tuyệt đối" này đã tràn lan khắp thế giới, nhưng nếu nghĩ theo một hướng khác, có lẽ cũng có thể áp dụng ví dụ ban nãy để tìm ra giải pháp.

‘Nói rằng con người là vi khuẩn thì có vẻ hơi thất lễ nhỉ…’

Cũng như sự ra đời của vi khuẩn kháng kháng sinh, theo thời gian, sẽ có đủ loại đột biến tự nhiên có thể vượt trội hơn công cụ.
Nói cách khác, chỉ cần cổng không gian biến mất, thì những món vũ khí tội phạm cỡ nhỏ này rồi cũng sẽ bị sự phát triển bắt kịp.

Kim Gi-ryeo khẽ ngậm miệng, hình dung về tương lai của Trái Đất.

‘Dù sao thì tiêu diệt Ký Sinh Thể cũng không phải chuyện có thể quyết định một cách đơn giản.’

Đứng ở vị trí của một pháp sư đơn độc dẫn đầu thì không có gì đáng bàn.
Nhưng đối với một sinh vật ngoài hành tinh phải lo lắng cho những con người chịu ảnh hưởng bởi mọi hành động của mình…

"Bực thật! Thật chết tiệt!"

Ngay khoảnh khắc đó.

Chẳng rõ có hiểu được nỗi lòng phức tạp của đại pháp sư hay không, người phụ nữ vẫn đang cùng xem tủ kính với anh bỗng bật ra câu chửi thề.

"Không hiểu sao yên ắng quá nhỉ."
"Gì cơ?"
"Cái tên Thức tỉnh giả cần lưu ý kia mới vừa lên máy bay. Tin tức vừa được đăng tải từ nước ngoài đây này."
"Vậy là từ nãy đến giờ hắn ta hoàn toàn không có mặt ở khu vực tổ chức sự kiện à?"
"Chậc… Không biết nếu đụng mặt thì hắn sẽ lảm nhảm những gì nữa đây."

Nhưng dù vậy, đó vẫn chưa phải một vấn đề quá lớn.

‘Dù có chuyện gì xảy ra thì mình ngăn cản là được chứ gì…’

Nỗi lo chính của người đứng đầu Ma Tháp Hàn Quốc là những xung đột giữa các Thợ săn cấp S có thể leo thang.
Thế nhưng, ở đây có một người hoàn toàn đủ sức can thiệp vào những cuộc tranh cãi đó.

‘Điều duy nhất cần bận tâm là giữa kẻ tự nhận bị [Nguyền Rủa] và Seo Esther, ai mới là người cần phải giữ chân lại đây…’

Anh nhanh chóng gạt bỏ lo âu và tiếp tục khám phá khu vực đấu giá.

[84,628 USD]

Giá của những món đồ trưng bày ở đây khiến anh nhớ lại thời còn làm công việc giao hàng, lúc đó bản thân chưa bao giờ dám mơ đến những con số như thế này.

Nhưng giờ đây, những con số đó chẳng còn khiến Kim Gi-ryeo cảm thấy hứng thú nữa.

Dù đã cố giữ vẻ bình thường, nhưng thực tế, anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

‘Haiz…’

Thật buồn.

‘Có lẽ là do linh hồn đã già cỗi. Giờ ngay cả khả năng hồi phục cảm xúc cũng không còn như trước nữa.’

Và cứ mãi chìm trong những suy nghĩ sâu xa như thế.

Kim Gi-ryeo đã không nhận ra có người đang tiến lại gần.

"Wow! Esther Thợ săn!"

Tuy nhiên, thính giác của anh vẫn chưa đến mức phản ứng chậm trễ.

‘Gì đây? Giọng nói vang lên trước cả khi máy dịch hoạt động… Nghe có vẻ quen thuộc.’

Khi quay đầu lại, thứ đập vào mắt anh là mái tóc bob màu xanh đậm.
Và ngay bên cạnh cô ấy, một người đàn ông cao gầy như que diêm đang đứng lúng túng cúi đầu.

‘Người Nhật sao.’

Ngay sau đó, một suy nghĩ vô cùng cơ bản nảy ra trong đầu anh.

Những người cất lời chào hỏi người đứng đầu Ma Tháp Hàn Quốc chính là các Thợ săn thức tỉnh đến từ Hội Imabari.

"Xin chào!"
"Ôi trời, thật không ngờ lại gặp những gương mặt quen thuộc ở đây thế này."
"Chúng tôi có nghe tin cô mang đến một món đồ cấp Epic (Sử Thi) để đấu giá! Bọn tôi cũng đến đây để bán đồ, nhưng dù sao thì cũng rất vui khi được gặp lại!"

Xôn xao.

Không khí xung quanh thay đổi ngay lập tức khi các Thợ săn cấp S tụ họp lại và trò chuyện cùng nhau.

"Ki… Kim Gi-ryeo, Thợ săn ssi! Đã lâu rồi không gặp!"
"Tôi đâu còn nằm trong bảng xếp hạng nữa."
"Vậy… Vậy thì… Tôi nên gọi ngài là Kim… đại nhân sao?"
"Họ tôi là Kim, chứ không phải tên."

Seo Esther đứng bên cạnh nãy giờ, chợt để lộ một biểu cảm khó tả.

Nếu phải nói kỹ hơn, trông cô như đang một lần nữa đánh giá lại Kim Gi-ryeo.

Từ lâu, mỗi khi giao tiếp với Thợ săn Nhật Bản, cô đều cảm nhận được rằng bọn họ luôn e dè người đàn ông này.

Không hề biết về sự thật đằng sau cuộc đột kích ở Kagoshima.

Seo Esther tự mình đưa ra vài giả thuyết trong đầu rồi lịch sự lên tiếng chào hỏi.

Nhưng thực ra, cô không phải người duy nhất đang để tâm đến chuyện khác.

‘Cái gì đây. Bây giờ bọn họ cứ thế mà đeo nó ra ngoài sao?’

Một thanh đại kiếm với bề mặt trông như cẩm thạch đen mờ.

Một món vũ khí huyền thoại duy nhất của Nhật Bản, xuất hiện khi Hắc Long (rồng đen) bị tiêu diệt.

‘Hèn gì bọn họ cứ nhìn mình dò xét như vậy.’

Hơn nữa, trong quá khứ, cũng vì thanh kiếm này mà suýt nữa đã xảy ra một trận tắm máu. (thanh kiếm huyền thoại rơi ra từ đợt NB)

Kim Gi-ryeo không thể hiện cảm xúc gì, chỉ lặng lẽ quan sát món vũ khí trước mặt.

Còn những Thợ săn Nhật Bản thì đổ mồ hôi lạnh, hoang mang cực độ.

 

 

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK