Bíp. Bíp. Bíp.
Một lần.
Hai lần.
Rồi ba lần thử nghiệm lại từ đầu.
Kết quả vẫn không thay đổi.
Tôi nhìn chằm chằm vào những con số trên màn hình, trầm tư suy nghĩ.
Mồ hôi lạnh khẽ rịn ra trên trán.
‘Ban đầu tôi chỉ định kiểm tra xem nó có hoạt động bình thường không thôi mà…’
Tôi thật sự không mong đợi gì nhiều khi đo chỉ số ma lực này.
Nhưng nếu kết quả này hoàn toàn chính xác, thì tôi phải giải thích sự thay đổi này như thế nào đây?
"……."
Nhìn những con số trước mắt, một giả thuyết mới về cơ thể của Kim Gi-ryeo dần hình thành trong đầu tôi.
Nhưng… tôi thực sự mong rằng phán đoán của mình lần này sẽ sai.
Phải… chắc không phải đâu.
Nếu suy nghĩ kỹ lại, dạo gần đây tôi cũng đã thấy một vài kết quả tìm kiếm trên Internet liên quan đến vấn đề này.
Nhưng tôi không muốn tin vào khả năng đó.
Dù có là một hành tinh lạc hậu về ma pháp đi chăng nữa, chẳng lẽ cơ thể con người trên Trái Đất lại ẩn chứa một bí mật phi lý đến mức đó sao?
‘Làm ơn đi.’
Tôi chỉ muốn lấy lại dù chỉ một phần tư sức mạnh của thời hoàng kim, rồi tìm một vùng quê hẻo lánh để sống một cuộc đời bình yên.
Nhưng dù có cầu mong thế nào, sự thật vẫn sẽ không thay đổi.
Chẳng có ai để nghe tôi phàn nàn lúc này cả.
Tôi lặng lẽ ngừng suy nghĩ về chuyện đó, rồi bước vào phòng tắm, bắt đầu xả nước vào bồn ngâm gấp.
Hành động có vẻ đột ngột, nhưng thực ra, đây mới chính là lý do tôi đến phòng trọ này ngay từ đầu.
‘Phải rồi. Tốt nhất là nên ngừng suy nghĩ vớ vẩn và tắm trước đã.’
Tôi cần gia cố lại lớp bảo hộ của [Mầm Cây Thần Thánh].
-Lạch cạch.
Tôi mở chiếc tủ lạnh mini và lấy ra một lọ máu san hô mà tôi đã để sẵn từ trước.
Sau đó, tôi đổ chất lỏng vào ly thủy tinh, rồi hòa vào nước lạnh đã chuẩn bị trong bồn tắm.
‘Xem nào… độ sâu có vẻ ổn, nhưng bồn tắm di động hình trụ này hơi chật, duỗi chân không được thoải mái lắm.’
-Bõm.
Việc chuẩn bị khá đơn giản.
Tôi từ từ ngâm người vào bồn nước, hoàn tất công đoạn gia cố bảo hộ.
Nhân tiện…
Dạo gần đây, trong lúc lướt Internet, tôi đã học được một mẹo vặt khá hay.
Nếu bỏ điện thoại vào túi ziplock, thì có thể vừa ngâm bồn vừa sử dụng thiết bị điện tử mà không lo bị hỏng.
Thậm chí màn hình cảm ứng vẫn hoạt động bình thường.
‘Tuyệt! Đúng là phát minh của nền văn minh hiện đại!’
Thế là, tôi vừa tận hưởng dòng nước mát, vừa lướt các bài đăng của con người ở phía bên kia địa cầu bằng một thiết bị chỉ to bằng lòng bàn tay.
Và chỉ với một chiếc túi bảo quản thực phẩm giá 5.490 won mua từ siêu thị, tôi đã cảm thấy hài lòng vô cùng.
‘Sau khi tắm xong, chắc nên ra ngoài kiểm tra xem đôi găng tay mới có hoạt động tốt không nhỉ?’
Tôi muốn kiểm tra xem trang bị mới chế tạo có thể vận hành tốt trong thực chiến hay không.
Hoàn hảo.
Thành thật mà nói, Trái Đất là một hành tinh tuyệt vời để sống.
Dù có phải vứt bỏ hết lòng tự tôn của một đại pháp sư, tôi cũng chỉ muốn sống thật lâu, tận hưởng cuộc sống với những món đồ đắt tiền mà mình đã đầu tư.
***
Mặt khác. Khi ai đó đang đắm mình trong làn nước mát…
Một buổi chiều nắng nhẹ hắt qua khung cửa sổ.
"Em út, giờ này mới ăn cơm à?"
Một diễn biến khác. Khi ai đó đang tận hưởng khoảng thời gian nạp lại năng lượng.
Một buổi chiều ánh nắng chiếu rọi qua khung cửa sổ.
“Em út, bây giờ mới ăn à?”
Giọng nói của một người vang lên trong không gian rộng lớn của phòng khách, được bài trí theo phong cách Mid-Century Modern. (hiện đại)
Nơi đây là một biệt thự ở thành phố Pyeongtaek.
Hay nói theo cách khác, đây là kiểu bàn ăn dài mà chỉ có những gia đình tài phiệt trong phim truyền hình mới hay sử dụng. Và ở đó, có người đang dùng bữa.
Khi một người đàn ông ăn mặc chỉn chu đi ngang qua lên tiếng, nhân vật ngồi ở vị trí chính giữa bàn liền đáp lại.
“Em đói mà.”
Hàng mi dài và dày, nhưng đuôi mắt hơi rũ xuống.
Lông mày và tóc đều được nhuộm kỹ bằng tông màu rượu vang.
Vì làm nghề săn quái, một công việc mang tính bạo lực, nên móng tay luôn được tỉa gọn để dễ cầm nắm vũ khí.
Chỉ cần đến đây thôi cũng đủ để đoán ra người này là ai.
Người đang ngồi bên bàn ăn lúc này chính là Seo Esther, một thành viên của Hội Ma Tháp Hàn Quốc.
Còn người vừa đi ngang qua hành lang là Seo Yohan, người thân của một thợ săn nổi danh.
“Người đang đói mà chỉ ăn cơm trắng với rong biển thôi hả? Chừng đó có đủ không? Hay gọi dì giúp việc đến?”
“Lười quá~”
Bước chân chậm lại.
Seo Yohan, người vốn đang bước đi bình thường, bỗng dừng lại rồi quay đầu lại.
Trong ngôi nhà này, ngoài hai người anh ra thì chỉ có một đứa em nhỏ tuổi hơn anh.
Từ hồi Esther còn đi học, em ấy đã nhốt mình trong phòng, khiến anh dù không thể hiện ra ngoài nhưng cũng đã lo lắng rất nhiều trong lòng.
Thế gian vô thường.
Cuộc sống cứ tiếp diễn.
Giờ thì đến lượt anh phải lo lắng vì em gái quá tích cực hòa nhập với xã hội.
Người phụ nữ đang vừa ăn cơm vừa cuốn rong biển kia chính là đứa em gái út, người vừa trở về nhà sau tận 220 ngày.
Có đôi lúc, anh cảm thấy quen với việc nhìn thấy mặt em gái trên bản tin thời sự hơn là gặp trực tiếp. Đến mức này thì nghi ngờ em ấy đang làm việc quá sức cũng không có gì là lạ.
“Rốt cuộc thì trong nhà này, ai cũng thừa hưởng dòng máu của doanh nhân, trừ em ra. Làm gì có đứa nào mà không điên cuồng vì công việc chứ.”
Két.
Yohan bước vào phòng ăn, ngồi phịch xuống chiếc ghế trống.
Mỗi khi nhìn gương mặt bơ phờ của cô em gái út - Esther - lúc đang cố gắng lấp đầy bụng bằng một bữa ăn qua loa, anh lại muốn nói thẳng: Bỏ quách cái nghề thợ săn đó đi rồi ra nước ngoài sống cho rồi.
‘Dù sao thì nhà cũng có thừa tiền mà.’
Thế nhưng, dù có vất vả đến đâu, thì rốt cuộc công việc đó vẫn rất hợp với tính cách của em gái anh.
Chưa kể, từ sau khi bước vào xã hội, em ấy đã trở nên tràn đầy năng lượng hơn hẳn.
“Hừm.”
Yohan nuốt lại những lời định nói, chỉ nhẹ nhàng mở lời bằng cách đề cập đến một lịch trình đã được ấn định.
“Esther, nhân tiện thì bộ quần áo mới mà lần trước em bảo cần thay ấy. Hình như anh phải tự đi giao rồi. Mật khẩu căn hộ ở Seoul của em vẫn như cũ chứ?”
“Anh tự mang qua á?”
“Áo khoác mùa đông nhiều quá, gửi bằng bưu điện không tiện lắm. Chở thẳng một lần bằng ô tô cho nhanh, nên anh tính cứ để thẳng ở nhà em ở Seoul luôn.”
“Muốn làm gì thì làm~”
Nhưng phản ứng của Esther không mấy hào hứng.
‘Haizz.’
Đúng như Yohan lo lắng, hôm nay thực sự là một ngày nghỉ hiếm hoi.
Một tuần.
Dạo gần đây, Esther nhận ra hệ miễn dịch của mình bị suy giảm do lịch trình dày đặc, nên cô quyết định dành ra khoảng thời gian đó để nghỉ ngơi.
Tất nhiên, nếu có chuyện lớn xảy ra với đất nước hay công ty, cô vẫn phải sẵn sàng xuất quân bất cứ lúc nào.
‘Dù sao thì, việc không có lịch trình hầm ngục cố định cũng đã là may lắm rồi.’
-Lách cách.
Esther qua loa giải quyết bữa ăn bằng cơm trắng và rong biển, rồi đưa tay với lấy chiếc ly bên cạnh.
Sau khi nhấp một ngụm nước ép cải xoăn đã chuẩn bị sẵn, cô định sẽ nằm dài ra ngủ tiếp.
‘Mệt quá~’
Theo thói quen thường ngày, sáng sớm cô đã dậy khi trời còn se lạnh.
Rồi tập thể dục, sau đó ngâm nửa người trong nước ấm.
Hơn nữa, sau khi ăn nhẹ một chút, cô lại có thể nằm dài ra ngủ như một chú mèo cưng trong nhà giàu.
‘Hừm.’
Ngay khoảnh khắc đó.
Một khuôn mặt quen thuộc trong giới bất chợt lướt qua tâm trí Esther.
‘Không ngờ lại được hưởng lợi từ người đó đến lần thứ tư rồi.’
Thực tế, việc cô quyết định nghỉ ngơi đến 7 ngày một phần cũng nhờ hành động của một thợ săn Cấp S nào đó.
‘Kang Chang-ho. Ai mà ngờ hắn ta lại đột nhiên bắt đầu hoạt động chứ.’
Bất cứ công dân nào ở Hàn Quốc cũng biết điều này.
Dạo gần đây, tin tức từ ba đài truyền hình lớn đều rầm rộ về một chủ đề nhất định.
Chính là việc thợ săn Cấp S thứ ba của quốc gia này đột ngột xuất hiện trước công chúng vì vụ kiện bồi thường thiệt hại.
Trước đó, người đàn ông ngoài ba mươi ấy cứ như thể sống chết ra sao chẳng ai hay biết. Vậy mà giờ đây, hắn ta lại tự nguyện lộ diện.
Chưa kể, thông tin cá nhân mà hắn công khai với thế giới lại là việc hắn đã suy nghĩ lại sau khi bị một thợ săn nào đó đánh bại.
‘Mình vốn là một con nghiện Internet, dạo gần đây mới gặp gỡ người thực ngoài đời nhiều hơn. Nhưng ngay cả khi xét đến điều đó… người đàn ông này đúng là có gì đó… rất kỳ quặc.’
Chỉ cần nhìn dòng suy nghĩ này là có thể thấy.
‘Ai mà ngờ Kang Chang-ho lại bị tác động theo cách này chứ.’
Thực ra, ngay từ đầu, Esther đã khá chắc chắn rằng Kim Gi-ryeo có thể dễ dàng đánh bại Kang Chang-ho...
Hơn nữa, không chỉ vì tin tức này được đưa trên những tờ báo danh tiếng như YTV hay Jeongseong Ilbo.
Một người nóng tính và thô lỗ như thợ săn họ Kang bỗng dưng thay đổi thái độ hoàn toàn, tự mình thú nhận hành vi phạm tội.
Chưa hết, để đáp ứng điều kiện hòa giải mà Jung Ha-sung đưa ra, hắn còn ngoan ngoãn càn quét đủ loại hầm ngục.
Dù thế nào đi nữa, hai thợ săn này từng có một cuộc đấu tay đôi, chuyện đó đáng tin cậy đến mức nào chứ?
Tên công tử nhà giàu mang tên Kang Chang-ho giờ chỉ cần nghe đến cái tên Kim Gi-ryeo là mặt mày tái mét, đến mức phải thốt lên:
-"A, tôi không bao giờ có ý định gây sự với hắn nữa đâu!"
Thế nên khi quan sát toàn bộ sự việc, Esther chỉ có thể tự hỏi:
Rốt cuộc, trận chiến giữa hai người bọn họ đã khốc liệt đến mức nào?
‘Nói gì mà cảm động vì được giúp đỡ trong hầm ngục, chẳng qua là bị Kim Gi-ryeo đè bẹp không ngóc đầu lên nổi thì có!’
Chất lỏng trong cốc dần cạn.
‘Càng lớn tuổi, con người ta càng khó thừa nhận thất bại nếu chênh lệch thực lực không quá rõ ràng. Vậy Kim Gi-ryeo đã làm cách nào để đánh bại một người sở hữu kỹ năng cận chiến như Kang Chang-ho chứ…?’
Nhưng đúng lúc Esther đang chìm đắm trong suy nghĩ về một đồng nghiệp thợ săn...
Yohan dường như cũng vừa nhớ ra một chuyện mà trước đó anh đã quên khuấy đi mất.
Người đàn ông đeo kính bạc của một thương hiệu cao cấp chợt cất tiếng ngay khi cô đặt cốc xuống bàn.
"A! Phải rồi."
Anh bắt đầu kể về một chuyện mà mình đã gặp phải khoảng hai tuần trước.
"Gần đây, anh tình cờ gặp một người quen của em ở cửa hàng."
"Trợ lý à?"
"Không phải người trong công ty... mà là thợ săn tên Kim Gi-ryeo."
"Hả?"
"Không biết vì lý do gì, nhưng cậu ta bỗng dưng đến cửa hàng của anh và mua một đống đồ."
"Gì cơ?"
"Em biết chuyện này không?"
"Hoàn toàn không…?"
"Thật à? Anh còn tưởng em giới thiệu cậu ta đến chứ."
Lạ thật.
Một thợ săn sống trong một căn hộ chỉ vỏn vẹn 5 pyeong (~16.5m²), nếu xét kỹ thì đúng là hiện thân của sự tiết kiệm, vậy mà đột nhiên lại đến cửa hàng của Yohan để mua sắm sao?
‘Khoan đã?’
Nghe xong câu chuyện, Esther chợt nhớ ra.
Vì quá bận rộn nên cô không để ý, nhưng bây giờ nghĩ lại, chẳng phải căn hộ 5 pyeong ấy đã bị sập cách đây mấy tuần sao?
‘Chúa ơi! Vậy là cả đống quần áo mình tặng cũng chìm trong đống đổ nát rồi!’
Chết tiệt!
Với thợ săn, việc quần áo bị hư hỏng là điều xảy ra như cơm bữa.
Vì vậy, việc họ chi tiêu nhiều cho trang phục không phải chuyện đáng ngạc nhiên.
Tuy nhiên, chuyện Kim Gi-ryeo tự mình đi mua sắm khiến Esther cảm thấy có chút căng thẳng.
"C-cái đó… người đó đã mua gì ở cửa hàng của anh vậy...?"
Dù so với áo con gà quà tặng có phần bị mắt lé, thì bất cứ thứ gì cũng đều có thể xem là thời trang cả.
Nhưng dù chỉ cần khoác lên người một món đồ như vậy thôi cũng đủ khiến cô mất sạch niềm tin vào gu thẩm mỹ của đối phương.
"Thì, cậu ta chỉ mua một loạt vest đơn giản để mặc hàng ngày thôi."
"Phù..."
Chỉ sau khi nghe lời giải thích về những món đồ được mua, Esther mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó.
Người đàn ông với mái tóc vuốt pomade, ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát sắc mặt em gái út, rồi đột nhiên hỏi với ánh mắt đầy mong đợi.
"Này, em có thân với thợ săn tên Kim Gi-ryeo không?"
Nếu câu tiếp theo là một lời lảm nhảm vô nghĩa, Esther thề sẽ ngay lập tức nguyền rủa anh trai mình.
“Làm việc chung, nếu tiện thì đi ăn cùng, thỉnh thoảng ngồi xuống tán gẫu chút thôi.”
"Thế sao lại hỏi?"
Nhưng chẳng hiểu sao, cuộc trò chuyện lại dần đi theo một hướng kỳ quặc.
"À thì... chẳng qua anh chỉ muốn hỏi xem em có bạn bè để đi chơi cùng vào ngày nghỉ không thôi."
"......"
"Em có ai để đi chơi cùng vào ngày nghỉ không?"
"Có..."
"Ngoại trừ bạn trên mạng."
"......"
"Anh vừa chợt nghĩ, Kim Gi-ryeo trông có vẻ là một người tốt. Dù là thợ săn Cấp S, nhưng cậu ta không hề tỏ vẻ khinh thường người khác. À, mà hơn nữa, lúc anh bảo tặng hàng miễn phí vì là người quen, cậu ta cũng từ chối thẳng thừng rồi tự thanh toán luôn."
"......"
"Một người có nhân cách như vậy chắc sẽ đủ kiên nhẫn để chịu đựng tính khí của em. Nên lần tới gặp, thử làm bạn với cậu ta xem sao?"
"......"
"Là người lớn rồi, nói câu 'Làm bạn đi' thì có gì mà ngại? Điều đáng xấu hổ thực sự chính là làm hỏng hết các mối quan hệ chỉ vì nóng nảy đấy."