Bước ra khỏi tòa nhà, tôi lập tức tiến về hầm ngục gần đó.
Muốn thật sự tập trung vào nghiên cứu mà lại đi vào hầm ngục ư? Nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng vốn dĩ nếu muốn làm điều mình thích, đôi khi cũng phải giải quyết cả những việc mình không muốn.
‘Dù thế nào đi nữa, tình cảnh có nguy cơ nợ thuế đến 40 tỷ won thì hơi quá rồi đấy…’
Đặc biệt là trong một xã hội tư bản, việc phớt lờ vấn đề nợ nần là điều không thể.
Trước khi bắt tay vào nghiên cứu, tôi quyết định giải quyết sạch sẽ mọi chướng ngại trước mắt.
Và rồi, khoảng mười hai tiếng sau, tôi đã thực sự bắt đầu kiếm tiền.
Thậm chí, còn là cùng với Jung Ha-sung nữa.
— Hả? Anh gọi cho tôi chỉ để nói… là anh muốn hợp tác với tôi sao? Và còn muốn lập một đội thật sự trong một thời gian tới à…?
Việc đồng hành cùng một Pháp Sư Nguyên Thủy sẽ khiến thu nhập của tôi bị cắt giảm một nửa, nhưng biết làm sao được.
‘Nếu thiếu tiền, thì chỉ cần làm việc gấp đôi là xong.’
Có lẽ vì gần đây tôi đã suy nghĩ quá nhiều về chủ nhân của thân xác này—một con người tốt bụng—nên dường như tôi cũng đang dần bị ảnh hưởng.
Dù thế nào đi nữa, tôi cũng chẳng thể làm ngơ trước một kẻ bị lừa đảo.
Vậy nên, khi cảm thấy sức mạnh của mình đã dư dả, tôi quyết định dù có phải chịu thiệt, tôi cũng sẽ đền bù cho cậu ta một cách gọn gàng.
***
Việc hợp tác giữa thợ săn hạng 1 Hàn Quốc và thợ săn hạng 11 (mới đây đã tụt hạng) đã gây chấn động cả ngành.
Vài ngày sau đó—
Sinh vật ngoài hành tinh đội lốt hình hài thần tượng mang tên Kim Gi-ryeo đã giữ vững phong thái khoe khoang từ thuở nào.
Nói cách khác, tôi đã cùng với Jung Ha-sung chinh phục hàng loạt Cổng cấp A trên khắp cả nước.
— Gì cơ? Sau khi xử lý những nhiệm vụ khẩn cấp ở Seoul, anh định xuống tận Jeju để quét sạch toàn bộ những Cổng bỏ trống trên cả nước sao?
Nhân tiện, lời mời tham gia kế hoạch săn quy mô lớn này cũng đã được gửi đến Seo Esther—một thợ săn hạng S.
Thế nhưng, với tư cách là chủ nhân của một bang hội khổng lồ, cô ấy lại vướng phải vấn đề muôn thuở: không có đủ thời gian.
Hơn nữa, lịch trình cuối năm của cô ấy đã chật kín từ lâu.
Kết quả là, đội săn của hạng 1 và hạng 11 chỉ có vỏn vẹn hai thành viên, tiếp tục công việc với một đội hình tối giản đến mức lạ thường.
***
Trong quá trình đó, có một sự thay đổi nhỏ đã diễn ra.
Chẳng hiểu sao, gã tóc vàng kia càng ngày càng thuần thục hơn trong việc kiểm soát sức mạnh.
Chính xác hơn thì, đúng với danh hiệu ‘Thuật Sư Nguyên Thủy’ của mình, anh bắt đầu sử dụng những thuật thức thô sơ.
Đây là kết quả của việc liên tục bắt chước Jung Ha-sung—một ví dụ điển hình đáng để học hỏi.
***
Việc anh đạt đến trình độ sức mạnh ngang ngửa với các thợ săn hạng S thật sự thì không sao cả.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, ngừoi nhuộm tóc kia vẫn không thể từ bỏ nỗi ám ảnh về tiền bạc.
— Khoan, khoan đã! Dừng lại! Sao cậu lại định đốt thứ đó? Cái chân của con quái này đúng là một kho báu bằng vàng đấy!
— Vậy có nên gọi bên chuyên tháo dỡ đến không?
— Không cần, tôi sẽ tự làm.
— À…
anh nhặt nhạnh từng món vật phẩm nhỏ nhặt.
Chỉ vì một chút hoa hồng mà hỉ hả vui mừng.
Nếu có một người nước ngoài nào đó chưa từng biết đến Kim Gi-ryeo nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn họ sẽ gọi anh là kẻ bủn xỉn.
Nhưng người đang đồng hành cùng Alphauri lúc này lại là Jung Ha-sung.
Trong đầu cậu ta vốn đã có sẵn định kiến, vậy nên phần lớn những hành động kỳ quặc đó đều vô tình được tô vẽ lại theo một cách khác.
— ‘Đúng là thể hiện quyền uy của một người thức tỉnh kỳ cựu. Mà cũng phải thôi, phân loại giá trị của quái vật là một trong những kỹ năng cơ bản nhất mà thợ săn cần có.’
Tình huống vô tình khiến cậu lại càng thêm kính trọng anh ấy.
Thế nhưng, vì Jung Ha-sung từng vào đại học một cách bình thường, nên khi Kim Gi-ryeo liên tục thể hiện sự ám ảnh với tiền bạc, cậu ta cũng thoáng có suy nghĩ này:
Có khi nào đối phương thực sự là kẻ tay trắng không chứ?
— ‘Tại sao nhỉ?’
Tất nhiên, ngay cả khi xét trên phạm vi toàn cầu, chẳng có trường hợp nào thợ săn cấp S lại sống trong cảnh nghèo túng… Nhưng cứ nghĩ đến lý do là tôi lại rơi vào vòng luẩn quẩn.
Jung Ha-sung tiếp tục cùng Kim Gi-ryeo chinh phục hầm ngục và bị ảnh hưởng theo chiều hướng tích cực.
Ban đầu, cậu ta định đi cùng để cướp hết con mồi từ tay một con người đã suy yếu. Nhưng càng về sau, vị anh hùng ấy nhận ra rằng bản thân đã bảo bọc quá mức.
Bởi lẽ, không một chi tiết nào trong lời Kim Gi-ryeo nói về việc cơ thể đã hồi phục là sai lệch cả. Là thợ săn cấp S thứ tư của Hàn Quốc, anh ấy đã thể hiện năng lực áp đảo trong mọi hầm ngục.
*****
Về cuối, tôi chủ yếu điều chỉnh sức mạnh kỹ năng cho phù hợp với đồng đội, nhưng đôi khi, những đợt sóng năng lượng bùng phát vẫn vô cùng dữ dội.
— ‘Dù có thể dễ dàng tạo ra bằng ma pháp, nhưng có lẽ cũng nên khoe sức mạnh thể chất một chút nhỉ.’
Hơn nữa, Kim Gi-ryeo còn bám chặt vào lập luận của bản thân, viện dẫn mật độ cơ bắp tăng cao làm bằng chứng.
“Vậy… sao? Không có dấu hiệu bệnh tình tiến triển, và giờ anh thật sự đã hoàn toàn bình phục rồi ư?”
Một buổi chiều thứ Hai.
Sau bao vất vả, cuối cùng người ngoài hành tinh cũng giành được lòng tin.
Kể từ vụ Cổng Hạnh Phúc lần trước, rồi cả khi tình trạng ung thư phổi được xác nhận, tôi đã phải chịu đựng sự dè dặt quá mức suốt một thời gian dài. Và giờ đây, cuối cùng cũng thoát khỏi ánh mắt thận trọng đó.
Nhìn thái độ của vị anh hùng quốc dân đã thoải mái hơn thấy rõ, Kim Gi-ryeo cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Việc sự phản đối chuyện kiếm tiền trở nên lỏng lẻo hơn thì đúng là một tin tốt, nhưng nghĩ đến việc phải vất vả thế này mới có thể khôi phục hình ảnh lại khiến tôi hơi chán nản.
‘Hồi đầu kỷ nguyên di cư sang Trái Đất, “cậu ấy”—người bản địa đó— đã dễ xử lý hơn nhiều…’
Dù sao thì, người thức tỉnh tên Jung Ha-sung này vốn lúc nào cũng đa nghi.
‘Ahn Yoon-seung vì là thợ săn cấp A nên ngay từ đầu đã chẳng có ý định cãi lời mình cơ mà…!’
Một thợ săn thuộc hội Neo Sisters, dù có thấy đậu nành nấu thành tương cũng sẽ gật đầu đồng ý. Kể cả nếu tôi đưa cho cậu ấy xem tương làm từ đậu đỏ đi nữa, cậu ấy cũng chỉ ậm ừ cho qua.
— ‘Mà nghĩ lại, hình như tuần này cậu ấy không có lịch trình gì đặc biệt thì phải.’
Hu hu…
Sau một thoáng tự thương hại bản thân vì cuộc đời thứ hai đầy rẫy những lời ngụy biện, Kim Gi-ryeo liền chuyển chủ đề.
Dù gì thì công việc hôm nay cũng vừa hoàn thành xong.
Lại đúng lúc tôi chợt nhớ đến cái loài động vật có vú đó.
— ‘Phải rồi. Lâu lắm rồi chưa gặp, gọi Ahn Yoon-seung đi ăn một bữa vậy.’
Tên Alphauri tóc vàng quyết định tranh thủ chút thời gian dư để vun đắp tình cảm.
— ‘Không thể cứ liên lạc với ai đó chỉ khi cần đến họ được.’
Một người ngoài hành tinh hiếm hoi có được suy nghĩ bình thường.
— ‘Phải xây dựng thiện cảm từ trước thì mới có thể khai thác đối tượng một cách ổn định được chứ.’
Tóm lại là vậy.
Dường như vẫn chưa rũ bỏ hết bản chất của một Alphauri, linh hồn anh ta tiếp tục vướng vào những toan tính hèn mọn khi cầm điện thoại lên.
Nhưng từ góc nhìn của người Trái Đất, điều này chẳng có gì đáng bận tâm cả.
*****
Trong suy nghĩ của người nhận được cuộc gọi.
[Đang gọi … Ahn Yoon-seung☎]
Một vị anh hùng giờ đây được cả thế giới tôn thờ…
Lại không hề coi thường một kẻ chẳng có địa vị gì như mình, thậm chí còn liên tục tìm gặp nữa?
Dù lý giải thế nào đi nữa, hành động này cũng chỉ có thể mang ý nghĩa tốt đẹp đối với con người.
.
.
.
Vậy nên, cuộc gặp gỡ giữa Kim Gi-ryeo và Ahn Yoon-seung đã diễn ra một cách cực kỳ suôn sẻ.
“Anh.”
Lúc này, Ahn Yoon-seung có vẻ hơi lưỡng lự—một biểu hiện bất ngờ.
“Sao thế?”
Nghe kỹ câu chuyện, có vẻ cậu ấy vẫn thấy áy náy vì cuộc gọi trong sự cố Cổng Đỏ mấy hôm trước.
Vì vụ cháy lớn ở Seoul, tôi đã gọi đến vị pháp sư hệ Thủy mạnh nhất ngay lập tức. Nhưng nếu nghĩ kỹ, đây hoàn toàn có thể bị xem là một hành động gây phiền phức.
“Xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
“Yoon-seung à, cậu đừng nói vậy mà…”
Khi Ahn Yoon-seung cúi đầu, Kim Gi-ryeo liền vội xua tay, ra hiệu ngăn cậu ấy lại.
“Tôi còn phải cảm ơn vì cậu đã tin tưởng tôi đủ để gọi đến giúp đấy. Hầu hết mọi người đều xem tôi như kẻ nói dối mà.”
Tất nhiên, kể từ khi đặt chân lên hành tinh này, tôi cũng có lừa lọc hơi nhiều thật.
“Cũng… cũng không hẳn là em tin hoàn toàn đâu. Chỉ là vì anh bảo cứ đối xử như bình thường, nên em đã làm theo thôi. Thế mà chẳng hiểu sao lại thấy càng có lỗi hơn…”
“Không được. Này, Ahn Yoon-seung. Từ giờ trở đi, cứ mỗi lần xin lỗi là tôi sẽ phạt tiền đấy.”
“Hự!”
Dù thế nào đi nữa, cuối cùng cả hai vẫn giải quyết ổn thỏa bằng lời nói.
Nơi những thợ săn này gặp lại nhau là một nhà hàng chuyên phục vụ thợ săn giữa lòng thành phố.
Dù sao thì tôi cũng đã đến tận thủ đô để nhận bằng khen, nên trước khi quay về bờ biển, tiện thể ăn một bữa luôn cho gọn.
Và thế là, họ nhanh chóng thực hiện lời hẹn ăn cùng nhau.
— ‘Wow, ngon quá. Đúng là Ahn Yoon-seung có gu ẩm thực cao cấp thật. Đi ăn ở đâu cùng cậu ta cũng đều từ mức khá trở lên cả.’
Lúc này, một vật trang trí đặc biệt đặt ở một góc nhà hàng đã lọt vào mắt của người ngoài hành tinh.
Cũng giống như lần đầu tiên đặt chân đến Hệ Mặt Trời này và mắc phải hiểu lầm, lần này, cậu lại nhìn thấy một loài thực vật đã qua bàn tay con người Trái Đất tô điểm đủ kiểu.
“Giờ nghĩ lại mới thấy, sắp Giáng Sinh rồi nhỉ?”
“Vâng! Hai ngày nữa là đến lễ Giáng Sinh rồi!”
Mãi đến bây giờ, tôi mới nhớ ra tên của thứ đó—"cây thông".
Nhìn món đồ trang trí màu xanh lá chiếm trọn một góc nhà hàng, Kim Gi-ryeo gật đầu.
‘Cho đến năm ngoái mình còn chẳng để ý. Nhưng hóa ra mỗi năm vào thời điểm này, họ đều trang trí như vậy. Đó là một nét văn hóa à?’
Và đúng lúc tôi đang suy đoán về nguồn gốc của Giáng Sinh, thì—
Ahn Yoon-seung lên tiếng.
“À đúng rồi, anh. Nhưng mà dạo này anh còn lập cả hội, lại còn tích cực đi săn với thợ săn Jung Ha-sung nữa.”
“Ừ.”
“Vậy có phải từ năm sau anh định tập trung kiếm tiền nghiêm túc không?”
Một hội một người thường được thành lập chủ yếu để hưởng lợi về thuế.
Kết hợp những thông tin mình có, Ahn Yoon-seung đã vô tình chạm đến sự thật. Nhưng ngay lúc này, một điểm khác biệt đã xuất hiện.
“Không, tôi đâu có nói kiểu cả năm sau sẽ cắm đầu vào kiếm tiền.”
Keng.
Chàng trai tóc vàng nhặt một xiên thịt cừu từ bếp nướng đặt ở giữa bàn.
Ngay trước khi đưa nó lên miệng, anh tiếp tục lời mình còn dang dở.
“Yoon-seung à, để tôi nói rõ ngay bây giờ. Tôi sẽ chỉ vơ vét cho đầy túi rồi biến khỏi cái ngành này. Tầm nửa cuối năm sau, tôi sẽ tổ chức họp báo tuyên bố giải nghệ. Cứ biết vậy đi.”
Nghe vậy, Ahn Yoon-seung bật cười sảng khoái, như thể vừa xem một chương trình hài kịch.
Một chàng trai trẻ lại có nụ cười rạng rỡ như thế, nhìn mà thấy vui mắt.
Chỉ là… có người hoàn toàn không hề đùa giỡn chút nào.
‘Nếu tôi không lỗ mất tận 40 tỷ thì đâu đến mức phải sống thế này chứ.’
Nhân tiện, biệt thự hạng sang mà người ngoài hành tinh kia đã đắn đo mãi mới mua được, gần đây lại bị vỡ đường ống nước vì tiết kiệm tiền nước.
Người thức tỉnh tóc vàng tiếp tục bữa ăn với vẻ mặt khó tả.
“Giải nghệ sao… Nhưng cũng đúng. Chỉ cần có năng lực thức tỉnh mạnh thì thời nay đầy công ty sẵn sàng chiêu mộ.”
“Tôi không định đi làm thuê đâu.”
“Gì cơ? À! Phải rồi. Giờ em mới nhớ ra, anh vẫn luôn tránh sử dụng sức mạnh siêu nhiên bừa bãi mà. Nên anh mới nói vậy nhỉ?”
“……”
Tuy nhiên, trái ngược với quyết tâm của vị đại pháp sư, người ngồi đối diện lại tỏ ra vô cùng hài lòng với công việc của mình.
“Nhưng em cũng luôn cố gắng duy trì thái độ cẩn trọng với năng lực có được một cách dễ dàng. Chỉ là càng làm việc, em càng cảm thấy làm thợ săn rất hợp với mình.”
Có người thì chỉ mong được ăn không ngồi rồi, còn có người lại thích làm việc đến mức này sao?
“em đã nói với anh chưa nhỉ? À, thật ra em vốn đậu vào khoa Văn học Pháp của đại học…”
“Đây là lần đầu tôi nghe đấy.”
“Khi còn là sinh viên năm nhất, em nhận ra những gì học trong lớp không giống như mình tưởng tượng, và nó không hợp với em lắm.”
“Vậy à?”
“Có những lúc em trò chuyện với một bạn học đứng đầu khoa và nghĩ rằng ‘Wow, mình không thể nào đam mê nghiên cứu đến mức đó được’…”
“Khoan, đứng đầu khoa?”
“À! Anh! Đúng là người tôi kính trọng có khác! Đáng lẽ phải tránh dùng từ lóng bừa bãi mới đúng! Nhưng em lại lỡ phạm sai lầm ngớ ngẩn này—”
Ahn Yoon-seung hào hứng kể về người bạn học có thành tích cao nhất khoa của mình thêm vài câu nữa.
Sau một hồi rẽ ngang sang một chủ đề khác, cuộc trò chuyện cũng quay về nội dung chính.
“Nói chung, kết luận là vậy đó. em rất thích ngành này nhờ có anh, nên định cố gắng hết sức khi mình còn trẻ và sung sức.”
“Đừng quá sức.”
“Cảm ơn anh! em sẽ không làm việc quá mức đâu, nhưng vì năm nay em không có kế hoạch gì cho Giáng Sinh, nên có lẽ sẽ nhận ca đặc biệt.”
Thợ săn hạng A nổi tiếng với kiểu đầu trọc tuyên bố như vậy.
Vậy thì, giờ thịt cừu non nướng mới gọi cũng đã chín rồi, tốt nhất nên tập trung vào ăn thay vì nói chuyện tiếp.
‘Hừm.’
Giáng Sinh… Giáng Sinh à…
Kim Gi-ryeo vừa nhai thịt vừa suy nghĩ lan man về từ ngữ mới được nhắc đến.
‘Chẳng lẽ một dịp nghỉ lễ mang tầm quốc tế như vậy mà lũ giám sát viên vẫn không biết điều mà cho tôi nghỉ ngơi sao?’
Chắc chắn vào dịp Giáng Sinh, công việc sẽ không hề thiếu.
Đại pháp sư—hay chính xác hơn, người thợ săn này—thực ra không mấy vui vẻ với thực trạng là nghề nghiệp này không bao giờ hết nhu cầu.
Nhưng anh cũng chẳng thể làm gì khác.
‘Lúc nói rằng có thể tiêu diệt bọn giám sát viên, mình vẫn chưa nhận ra giới hạn của người Trái Đất ở nhà kho ấy.’
Cứ nhìn cách anh không làm gì suốt từ lúc thức tỉnh lần hai là đủ hiểu.
Kim Gi-ryeo không thể tùy tiện mở cuộc chiến tổng lực nữa.
Vì đã mất đi quá nhiều, anh không thể cứ thay đổi thân xác này đến thân xác khác được. Cũng chẳng còn mấy cái xác có thể sử dụng.
‘Khó khăn lắm mới giành lại được tự do, mình không muốn đánh đổi mạng sống quý giá này một cách tùy tiện.’
Dự đoán xác suất là một trong những kỹ năng cơ bản của linh hồn xuất thân từ đại pháp sư.
Và khi tận dụng chức năng này để tính toán mọi khả năng, anh đi đến kết luận rằng một trận chiến quyết định với lũ giám sát viên là điều bất khả thi vào lúc này.
Chẳng hạn như thử nghiệm thay đổi sang một cơ thể cấp cao hơn.
Hoặc phục hồi hoàn toàn phế phủ.
Hoặc sáng chế ra một pháp cụ phù hợp…
Có quá nhiều bước cần thực hiện trước khi đi đến giai đoạn tiêu diệt hoàn toàn.