‘Phải làm sao đây.’
Esther đã sớm thừa nhận rằng cô ấy có thể sẽ tấn công ngay khi nhìn thấy kẻ thù truyền kiếp của mình.
Nghe xong câu chuyện của cô ấy, tôi chậm rãi suy nghĩ.
‘Có một người bên cạnh để ngăn cô ấy gây chuyện thì cũng tốt đấy.’
Ý tưởng nảy ra ngay lập tức là gắn một bộ hãm tốc cho pháp sư nguyên thủy này—một câu đùa về an toàn. Nhưng càng đào sâu, vấn đề lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.
‘Những lời nguyền kiểu làm vấp chân vào khung cửa hay khiến ai đó hắt hơi một chút thì hầu như không để lại dấu vết ma lực.’
Dù sao thì, con người trên hành tinh này…
Ngay cả khi cơ thể họ tràn ngập mana, họ cũng không thể hiểu được ý nghĩa thực sự của nó.
‘Trang bị của nền văn minh hiện đại không thể phát hiện chính xác ma thuật. Thế nên Esther chẳng thể chứng minh mình vô tội…’
Đây có phải là nỗi khổ chung của những người thức tỉnh với [Lời nguyền]—một năng lực hiếm hoi đến mức đếm trên đầu ngón tay?
‘Mặt khác, người đàn ông bị từ chối lời cầu hôn cũng có lý do để ấm ức. Dù sao đi nữa, từ góc độ của anh ta, chắc chắn trông giống như mình đã bị chơi xỏ.’
Tất nhiên, việc các pháp sư nguyền rủa bị xa lánh đâu phải chuyện ngày một ngày hai.
Nhưng tôi lại không thể làm ngơ trước tình cảnh của người Trái Đất này.
‘Thực sự có thể xảy ra bạo lực.’
Mà Esther, cô ấy cũng đã bước vào phạm vi những người tôi coi là đồng đội.
‘Gửi cô ấy đi một mình ra nước ngoài có lẽ hơi nguy hiểm.’
Thành thật mà nói, tôi không muốn thấy thêm một người quen nào bị thương nữa.
Dù có bao nhiêu vệ sĩ đi theo từ Tháp Ma Thuật Hàn Quốc, họ cũng khó mà đối phó với một cấp S.
Chưa kể đến tính cách sắc bén của Esther—nó sẽ chỉ khiến tình hình thêm rắc rối.
“Hmm.”
“Sao vậy?”
Tôi đan hai bàn tay, vẫn đang đeo [Găng tay Bóng Đêm], vào nhau và chìm vào suy nghĩ. Nhưng chỉ trong giây lát.
“Nếu vậy, tôi cũng sẽ tham gia sự kiện đấu giá này.”
“Ể?”
Dù sao thì tôi cũng chưa quay lại ngành. Một kẻ thất nghiệp lông bông như tôi đi nước ngoài một hai ngày thì có gì khác biệt đâu.
“Hả?”
Tôi nói mình sẽ đi cùng đến nơi mà rất nhiều cường giả Tây Âu tập trung.
Esther có vẻ hoảng loạn trước tuyên bố đó.
“A, không, khoan đã, tôi không hề có ý muốn kéo anh đi cùng đâu.”
“Thật sao?”
“Tôi chỉ nghĩ là anh tò mò chuyện gì đã xảy ra nên mới kể tình hình như một lời than vãn thôi.”
Ừm, đúng là nếu một người đã từ bỏ vị trí thợ săn cấp S mà đột nhiên xuất hiện ở nước ngoài, báo chí sẽ đưa tin.
‘Vả lại, vị Hội trưởng của Ma Tháp Hàn Quốc cũng rất chú trọng đến hình ảnh cá nhân.’
Tôi có thể đoán ra lý do cô ấy không muốn tôi đi cùng.
Nhưng hơn cả những chỉ trích sau này, tôi quan tâm đến việc đề phòng nguy hiểm hơn.
“Dù sao thì tôi vẫn muốn đi cùng đến buổi đấu giá. Tôi cũng có việc riêng cần làm.”
“Chẳng lẽ anh định bán luôn con [Hydra] đã bị mất tư cách sử dụng?”
À.
Đúng là mất tư cách săn bắn cũng khiến tôi gặp rắc rối, nhưng đó là chuyện sau này. Hiện tại, tôi sẽ bỏ qua vấn đề đó.
“Không phải chuyện đó. Nhưng tôi nghĩ lý do cá nhân thì không nhất thiết phải giải thích chi tiết.”
“Gì cơ?”
“Tôi có đủ tư cách tham gia đấu giá.”
Tư cách.
Từ này hoàn toàn biến mất khỏi đầu tôi cho đến lúc này.
Nhưng nghĩ kỹ lại…
Từ khi mới tái sinh, tôi đã vô tình đội một chiếc vương miện khác.
“Người sở hữu kỹ năng thẩm định.”
Tôi đã ghi nó vào giấy chứng nhận thợ săn mà không nghĩ ngợi gì, và điều đó từng gây ra chút rắc rối.
Tách, tách.
Tôi tự tin chỉ tay về phía mình.
“Vậy nên, cứ coi tôi như một giám định sư, nhắm mắt đưa tôi đi cùng một lần đi.”
“Ch-Chẳng lẽ tôi phải quyết định sao?”
“Dù gì thì [Hydra] cũng là một món hàng siêu đắt đỏ. Tôi muốn trực tiếp theo dõi buổi đấu giá. Nếu ra nước ngoài mà xui xẻo bị lừa thì sao?”
“Hừm.”
Esther nheo mắt suy tư.
Cô ấy nói rằng mình không định tìm người đồng hành, nhưng có lẽ trong thâm tâm, cô ấy cũng muốn có một đồng minh S-rank đi cùng.
“Nếu anh đã nói đến mức đó…”
Điểm đến tiếp theo đã được quyết định.
‘Nếu có thể, mình cũng nên giúp Esther và người kia hóa giải hiểu lầm.’
Vậy là tôi cùng Hội trưởng Ma Tháp Hàn Quốc chuẩn bị lên đường bán đồ.
“Khoan đã.”
Nhưng ngay lúc đó—
Chính xác thì... Bây giờ cả hai đã chào hỏi nhau, cũng đã hứa hẹn rằng việc dạy kèm sẽ trở lại bình thường, nên tôi nghĩ cuộc trò chuyện cũng đến đây là kết thúc.
Nhưng đúng lúc đó—
“Nhưng mà, có phải anh định mặc bộ đó để ra ngoài ở Thụy Sĩ không?”
“Hả? Quần áo à?”
Esther nheo mắt lại, ánh mắt cô ấy bắt đầu dừng ở một điểm nào đó.
Trông như cô ấy đang quan sát phần tay áo và thân áo sơ mi mà tôi đang mặc.
“Với lại, bộ vest vừa vặn mà anh mua đợt trước sao bây giờ lại rộng thùng thình thế này…”
Phải chăng đây là cách cô ấy muốn hỏi tại sao quần áo lại trở nên rộng rãi như vậy?
‘Là một ngừoi ngoài hành tinh, chắc mình không nên tùy tiện nhắc đến chuyện giảm cân nhỉ?’
Cũng may, Esther không truy hỏi gì về sự thay đổi cân nặng.
Cô ấy chỉ lặng lẽ đề nghị rằng trước khi xuất cảnh, chúng tôi nên đi mua thêm vài bộ đồ đơn giản để mặc.
**
Miền Nam Thụy Sĩ.
Thay vì là một thủ đô vẫn giữ nguyên dấu tích lịch sử lâu đời, nơi này có phong cảnh hiện đại hơn nhưng lại không mấy thích hợp để du lịch.
Một năm trước, một đợt Hầm ngục Mở quy mô lớn đã xảy ra ở đây, và chính sự kiện đó đã vô tình thúc đẩy việc tái quy hoạch khu vực này.
“Chà, sao thời tiết đã nóng như thiêu như đốt thế này rồi?”
Mặc dù công trường vẫn còn ngổn ngang, bầu không khí ở đây lại dần trở nên sôi động.
“Tôi đã phải bớt xén thời gian biểu kín mít để đến đây rồi đấy. Nếu lần này mà không kiếm được món đồ hệ Băng cấp Sử Thi, thì chắc tôi cắn lưỡi tự tử mất thôi!”
Một Thợ Săn cấp S—ở một quốc gia thì nhiều lắm cũng chỉ có không quá 10 người—
Nhưng đâu có quy luật nào bắt buộc rằng vũ khí phù hợp với sở thích của họ sẽ luôn xuất hiện ở nước mình?
Đây chính là sự kiện đặc biệt được tổ chức nhằm mục đích giúp mọi người trao đổi những món cổ vật cấp Sử Thi mà bản thân không thể sử dụng, đổi lấy trang bị phù hợp hơn với mình.
Và vì nơi này chính là điểm trung chuyển của những món trang bị đến từ các thế giới khác, mang trong mình sức mạnh siêu nhiên chưa từng thấy—thế nên, không có gì lạ khi khách mời tham dự sự kiện đều là những người có cấp bậc vô cùng khủng khiếp.
Không chỉ có Thợ Săn cấp A, mà thậm chí cả những Thợ Săn cấp S hiếm hoi—chỉ cần đảo mắt một vòng là cũng có thể nhìn thấy ngay.
“Dù gì đi nữa, đối với cổ vật từ Hầm Ngục, nghe cả trăm lời đồn thổi cũng không bằng tự mình trải nghiệm. Có lẽ vì thế mà lần này số lượng Thức Tỉnh Giả đích thân đến tận nơi mới nhiều như vậy.”
“Dù sao thì cũng lấy lý do bảo vệ vật phẩm, nên người bán đâu thể tùy tiện nhờ người khác bán hộ được.”
Những cuộc trò chuyện râm ran bắt đầu vang lên ở khu vực tập trung các cường giả phương Tây.
Dạo gần đây, thế giới vẫn chưa xuất hiện thêm Cổng cấp S nào mới, nên thực tế thì cũng chẳng có mấy vấn đề công việc cần phải lo nghĩ đến.
Thế nên, dần dần, các Thợ Săn từ nhiều quốc gia cũng bắt đầu quan tâm đến những tin đồn nhảm vô thưởng vô phạt.
“Vậy thì cô Esther, người rao bán thanh trường kiếm cấp Sử Thi, cũng sẽ đích thân xuất hiện ở đây à?”
Dù là Đông hay Tây, không thể phủ nhận một điều rằng đời tư tình cảm của người khác luôn là chủ đề gây hứng thú.
“Esther?”
“Không rõ thực hư thế nào, nhưng tôi nghe một Thợ Săn quen biết nói rằng gần đây đã có một trận xung đột giữa anh ta với cô ấy.”
“Gọi là ‘xung đột’ thì không đúng đâu. Chỉ là bên phía Hàn Quốc đơn phương nguyền rủa người ta thôi.”
“Vậy à?”
“Dù gì năng lực của cô ta cũng chẳng để lại bằng chứng, có khi chỉ đơn giản là cô ta nổi hứng trả đũa rồi gây sự thôi. Nói là oan ức thì... vụ đó nhìn kiểu gì cũng thấy cái ông Thợ Săn cấp S kia gặp xui xẻo một cách quá rõ ràng.”
Nhìn vào những cuộc trò chuyện như thế này—
Có thể thấy, chuyện về Thợ Săn cấp S thứ tư của Hàn Quốc đã bị đẩy ra khỏi tâm điểm dư luận từ lâu.
Giờ đây, chỉ khi nào thuật toán của YouTube vô tình gợi lại đoạn video về tin tức giải nghệ của anh ta, thì thiên hạ mới sực nhớ đến.
‘À đúng rồi, nhắc mới nhớ, từng có chuyện như thế thật.’
Cuộc sống đã đủ bận rộn rồi, ai mà có thời gian để theo dõi từng giờ từng phút về một kẻ đã giải nghệ chứ?
[Diễn đàn ẩn danh]
Chủ đề: Thật lòng mà nói, Gi-ryeo cũng không phải ở cái mức đáng để ca ngợi quá đà đâu nhỉ...?
Nội dung:
Trước giờ cậu ta có nhiều biệt danh kiểu như ‘Kẻ săn rồng’, ‘Thợ săn Thằn Lằn’ hay gì đó. Nhưng nếu xét đến số lần chinh phục Cổng của cậu ta thì có bao nhiêu?
So với ‘anh hùng dân tộc’ đang dưỡng bệnh thì tôi thấy năm đó Gi-ryeo còn săn quái ít hơn nữa ấy chứ.
Bình luận [4]
Kgeneral - Sự thật) Toàn bộ.
yysss - Thành thật mà nói, một Thợ Săn cấp S nào cũng có thể làm được như thế. Thành tích của cậu ta bị thổi phồng lên quá đáng vì truyền thông câu view thôi. Luôn bị xếp hạng thấp là có lý do cả đấy.
Cộng thêm cái việc chưa đến 30 tuổi mà đã lấy cớ ‘cơ thể không khỏe’ để nghỉ hưu, đúng là trò cười. Ai nhìn vào cũng thấy, chẳng qua là kiếm đủ rồi nên rút lui thôi.
Rladlqkr - Nhưng chẳng phải Kim Gi-ryeo từng solo chặn 3 con Thú dữ cấp Bạo Chúa à?
ㄴ yysss - Đấy cũng là truyền thông dựng chuyện đấy. Thực tế là phải có hàng chục Thợ Săn khác cùng lao vào mới có thể chế ngự được chúng. Nếu lúc đó nói thẳng ra thì chẳng khác nào tự vạch trần sức mạnh yếu kém của quốc gia, nên báo chí đã tô vẽ lại như thế thôi.
Vẫn còn vài bài đăng về anh xuất hiện lác đác, nhưng đa số đều theo hướng tiêu cực.
Trong xã hội hiện đại, Thợ Săn được xem như hình tượng của những lính cứu hỏa.
Khi đất nước lâm nguy, họ buộc phải hy sinh để bảo vệ tổ quốc.
Mặc dù được trả lương hậu hĩnh, nhưng công việc này đòi hỏi họ phải xả thân lăn lộn trong bùn đất để bảo vệ an toàn cho dân thường.
Tuy nhiên, Thợ Săn cấp S lại bị xem là những kẻ ‘không làm gì mà vẫn hưởng quyền lợi cao’, nên cái nhìn từ công chúng về họ không mấy thiện cảm.
“Nhắc đến Hàn Quốc, chẳng phải nước đó mới có một Thợ Săn cấp S giải nghệ à?”
“Chuyện này đúng là hiếm thấy đấy.”
Những Thợ Săn nước ngoài tán gẫu khi đi dạo quanh hội trường đấu giá.
“Giờ không còn quyền miễn trừ của Thợ Săn nữa, lỡ làm vỡ gạch lát vỉa hè thôi cũng bị xử phạt nghiêm trọng đấy.”
“Thật á?”
Ở lối vào tòa nhà—
Một người đàn ông tóc vàng khẽ nghiêng đầu.
Kim Gi-ryeo.
Người mà ai cũng nghĩ đã ‘hết thời’, giờ đây lại xuất hiện với tư cách Giám định viên của Hội Pháp Sư Hàn Quốc.