“Điều tra viên Seon Woo-yeon!”
“A, chào anh, công vụ viên Seong-sik. Và cả công vụ viên Lee-seo nữa.”
Thợ săn cấp S thu hút mọi ánh nhìn đã rời đi, nhưng cũng chính vì thế mà sự tò mò trỗi dậy.
‘Không lẽ người này có quen biết với thợ săn cấp S đó?’
Tuy nhiên, giữa giờ nghỉ trưa quý giá thế này, việc tra hỏi họ đã nói chuyện gì cũng không hay lắm.
“Vậy thì hôm nay cũng chúc mọi người ăn ngon miệng….”
Lẽ ra câu chào hỏi khách sáo ấy phải xuất hiện ngay sau đó.
“Nhưng mà điều tra viên Seon Woo-yeon, nhìn kỹ thì lần nào cũng tự mình ra mặt tiếp đón thợ săn Kim Gi-ryeo nhỉ?”
Một câu hỏi bất ngờ vang lên từ phía sau.
Người vừa lên tiếng không cùng bộ phận với nữ nhân viên có mái tóc đen dài kia, nhưng do thường xuyên qua lại nên cũng có chút quen biết.
“Ôi, thích thật đấy~ Những người như bọn tôi vì không thức tỉnh nên mỗi khi có một người thức tỉnh cấp cao xuất hiện, việc chuẩn bị cơ sở vật chất sẽ bị loại khỏi danh sách ưu tiên, làm gì có cơ hội tiếp đón như vậy.”
“Việc giảm bớt công việc chẳng phải là điều tốt sao?”
“Ây, không phải vậy đâu. Gặp được thợ săn cấp S cũng là một cơ hội quý giá mà. Nếu thân quen với một thợ săn cấp cao trong lúc còn là nhân viên của hiệp hội rồi tiến tới hẹn hò thì đúng là đổi đời luôn còn gì. Điều tra viên Seon chưa bao giờ có mục tiêu kiểu đó sao?”
Khi hắn ta nói vậy, một công chức khác đang đi cùng nghĩ thầm:
‘Gì đây? Tên điên này hả?’
Seon Woo-yeon vẫn giữ im lặng. Nhưng chẳng hiểu sao người kia lại cố tình nói bằng giọng điệu công kích lộ liễu như vậy.
Kẻ gây chuyện bắt đầu thao thao bất tuyệt về chủ đề “lợi dụng danh phận trong hiệp hội để kết hôn với một thợ săn cấp cao.”
“Hả? Không lẽ cô thấy khó chịu? Không đâu, tôi thật sự chỉ thấy tiếc thay thôi mà?”
“……”
“Vả lại, gần đây có rất nhiều người ghen tị với cô lắm đấy, điều tra viên Seon Woo-yeon.”
“……”
“Nhìn là biết ngay thôi, vì thợ săn Kim Gi-ryeo thường xuyên đến tìm cô mà….”
Dù tỏ ra thân thiện từ lời nói đến nét mặt, nhưng ngay cả người chậm hiểu nhất cũng có thể nhận ra đây là một kiểu công kích thụ động đầy kém cỏi.
Hầu hết những người tham gia cuộc trò chuyện này đều không biết một chuyện—tên công chức kia từng bị phạt tiền vì đỗ xe trái phép trong khu vực dành cho người khuyết tật vào năm ngoái.
‘Lúc đó tôi thật sự có việc gấp nên chỉ đỗ xe trong chốc lát thôi mà.’
Và chính Seon Woo-yeon là người đã báo cáo chiếc xe vi phạm ấy.
Trong xã hội hiện đại tràn ngập các chất gây rối loạn nội tiết, vẫn còn rất nhiều người trưởng thành đến tận tuổi ba mươi mà chưa thực sự trưởng thành.
Thế nên, có một công chức nào đó không thể kìm nén sự thù ghét chất chứa trong lòng mà quyết định châm chọc Seon Woo-yeon ngay trước mặt cô.
“Vậy thì từ giờ tôi sẽ để anh tiếp đón thợ săn Kim Gi-ryeo thay tôi nhé?”
“Hả?”
Nhưng ngay tại thời điểm này, một phản ứng bất ngờ vang lên.
“Hoặc nếu anh muốn gặp riêng tư hơn, tôi có thể giới thiệu giúp…”
Seon Woo-yeon đưa mắt nhìn lên trần nhà làm bằng thạch cao, rồi lướt ngón tay qua khóe mắt như thể suy nghĩ rất nhiều, trước khi thốt ra một câu khiến mọi người sững sờ.
“Thôi bỏ hết đi.”
Thợ săn cấp S Kim Gi-ryeo—
Trong mắt một người bình thường, anh trông là một người như vậy.
Ngoại hình thì không đến mức nổi bật như người nổi tiếng.
Nhưng anh mặc đồ chỉnh tề, làm việc gọn gàng và là một thanh niên đầy năng lực.
Vậy nên, với bản tính hiếu kỳ của người Hàn Quốc, một người đàn ông mặc vest như thế rất dễ nhận được sự quan tâm.
“Ngẫm lại thì hành động đó cũng chẳng đáng để làm….”
Thế nhưng, với một loài động vật có vú duy nhất là Seon Woo-yeon, thì Kim Gi-ryeo lại là một mối quan hệ mà ngay cả với kẻ thù, cô cũng không thể khuyên họ nên có.
“Vậy chúc mọi người ăn trưa ngon miệng. Hẹn gặp lại sau.”
“Hả? Ờ, ừm.”
“A, vâng!”
Người bị khiêu khích lại phản ứng thờ ơ đến mức này, khiến kẻ đi gây sự bỗng chốc cảm thấy lúng túng.
Nhưng thực ra, Seon Woo-yeon cũng không cố ý khiến hắn ta bẽ mặt.
Cô chỉ muốn giữ lời hứa bí mật mà mình đã thực hiện với một chàng thanh niên tóc vàng—một lời hứa mà theo cô biết, nếu vi phạm thì tính mạng có thể bị đe dọa.
‘Thợ săn Kim Gi-ryeo đến từ một hệ sao đôi.’
Sự thật chỉ có trong những bộ phim khoa học viễn tưởng ấy, đối với sự bình yên của xã hội, tốt hơn hết là cô nên gánh vác một mình.
Seon Woo-yeon bước đi, trong lòng đồng tình với cách suy nghĩ của một người đàn ông ngoài hành tinh.
‘Còn nữa… rõ ràng đã ngoài hai mươi theo tuổi ở đây, mà vẫn không biết làm gì được khi mất Wi-Fi. Nguyên nhân là anh ta đã bật chế độ máy bay rồi tưởng rằng wifi trên điện thoại đã hỏng, và rồi lại mò đến tận đây để hỏi mình cơ chứ….’
Tất nhiên, nếu muốn giữ gìn hình tượng của Kim Gi-ryeo trong mắt thế giới—với tư cách một người đang có sức hút và quyền uy hiện tại—thì tốt nhất nên im lặng về chuyện này.
Nhưng ngay tại thời điểm này, có một thắc mắc nảy ra.
Liệu thợ săn Kim Gi-ryeo có nên đến thủ đô vào đúng "thời điểm này" không?
‘Không biết anh ta có thể trở về an toàn không nữa.’
Ngay lúc đó, Seon Woo-yeon chợt nhớ ra rằng cô vẫn đang trong giờ làm việc.
Nếu làm việc tại một công ty tư nhân bình thường thì không nói làm gì, nhưng cô đang nhận lương từ nguồn thuế của toàn thể người dân, nên không thể lơ là nhiệm vụ được.
‘Nếu hôm nay không phải ngày mà từng phút từng giây đều quan trọng, mình đã có thể đến giúp rồi.’
Vì vậy, dù đoán trước được rằng một kẻ ngoài hành tinh nào đó có thể gặp rắc rối, cô vẫn buộc phải tiếp tục công việc của mình.
.
.
…Và vài phút sau đó.
Hành lang nơi Seon Woo-yeon vừa rời đi, để lại một bầu không khí trống trải.
Nhưng chẳng bao lâu sau, nơi này lại trở nên náo nhiệt.
"Ủa? Mấy người bên bộ phận tiếp nhận đến sớm ghê nhỉ."
"Xin chào~"
"Hôm nay mọi người ăn trưa ở đâu mà về sớm vậy?"
"Lười quá nên nhờ em út gọi đồ từ tiệm bánh gần đây luôn."
"Cái tiệm có bánh croissant ngon ấy hả?"
Dù thời đại này có đầy quái vật và những người có siêu năng lực, thì suy cho cùng, con người vẫn phải làm việc để kiếm cơm.
Nhân viên của Hiệp hội Thợ săn tụ tập từng nhóm nhỏ để lấp đầy cái bụng, rồi quay trở lại làm việc.
Nhưng vẫn còn một chút thời gian trước khi bắt đầu ca chiều.
Vài người cầm trên tay cốc cà phê mới lấy từ máy bán hàng tự động, tranh thủ trò chuyện đôi chút.
"bánh sừng bò hả? Chắc vậy. Tôi chẳng biết nữa, tôi chỉ gọi cái gì mà có ức gà thôi."
"À, anh ăn salad à? Chà, anh chăm chút cơ thể ghê ha."
"Nhưng mà thôi chuyện đó bỏ qua đi, có công trình xây dựng gì trước cổng Hiệp hội à? Lúc nãy trên đường tới đây tôi thấy mấy thợ săn hạng B đang khiêng vật liệu ấy."
"À, cái đó hả? Chắc là sửa chữa hệ thống điện đó. Hôm cuối tuần vừa rồi, con quái vật từ [Đại Biến Động] làm tanh bành khu vực dưới lòng đất chỗ đó…"
Cuộc trò chuyện diễn ra bình thường một lúc.
"Nhắc mới nhớ, nếu thợ săn cấp B bị điều động, vậy thì điều tra viên Seon Woo-yeon cũng đang ở khu vực đường sá sao?"
"Ai cơ?"
"Cô gái có tóc dài, để mái, làm bên bộ phận điều tra ấy."
"À à, hình như tôi có thấy qua."
Nhưng rồi, một câu nói vu vơ lại khơi dậy một sắc thái tiêu cực.
"Hả? Vậy á? Nhưng tôi thấy lúc nãy cô ta còn đang thong dong trò chuyện với thợ săn Kim Gi-ryeo mà? Sao mà ra hiện trường nhanh vậy?"
Nói thẳng ra thì đó chính là lời nói xấu sau lưng.
Những người trong hành lang có phần sững sờ trước phản ứng bất ngờ này, nhưng dù sao thì khoản tiền phạt 100.000 won do một thợ săn cấp B gây ra vẫn còn hằn sâu trong trí nhớ.
Một cách khách quan, Seon Woo-yeon là một người có hình ảnh tốt.
Thân thiện, tận tụy, làm việc nghiêm túc.
Dù đã thức tỉnh thành một thợ săn cấp B, cô vẫn luôn tập luyện không ngừng để không ảnh hưởng đến công việc.
Nói không ngoa, cô chính là hiện thân của cụm từ "tự phát triển bản thân", vậy nên chẳng có mấy ai ghét cô cả.
‘Cô ta chẳng có chút linh hoạt nào, lúc nào cũng tỏ ra quá tốt bụng, nhìn là thấy phát ghét!’
Nhưng ngược lại, trên đời này vẫn có những kẻ ghét người khác chỉ vì họ không có khuyết điểm nào đáng kể.
‘Không hiểu sao người ta lại thích cô ta nhỉ? Nếu bị cô ta bắt bẻ thì chắc sẽ thấy phát bực thôi.’
Từ góc nhìn của một nhân viên Hiệp hội bình thường, hắn ta có vẻ cũng có lý do riêng để thấy chướng mắt.
Vậy nên dù Seon Woo-yeon đã rời khỏi tòa nhà, những lời đàm tiếu vẫn tiếp diễn.
"Mà chuyện này tôi nghe từ một người làm cùng bộ phận với Seon Woo-yeon đấy nhé…"
"À, thiệt hả? Cô ta thật ra là vậy hả?"
Kỳ vọng rằng một nạn nhân của Dungeon, người vừa tốt nghiệp cấp ba đã phải bước chân vào xã hội, có thể khéo léo trong đối nhân xử thế quả là điều khó khăn.
Vốn dĩ, Seon Woo-yeon làm việc rất nhiều.
Bởi vì cô có trách nhiệm cao hơn người bình thường.
Nhưng ngược lại, một số người trong phòng nghỉ lại theo đuổi phương châm làm việc "hiệu quả" – theo lời của họ.
Trong khoảng thời gian dư dả, họ chọn cách nói xấu người thuộc bộ phận khác.
Và cứ như thế, câu chuyện dần phát triển hơn…
"Nhắc mới nhớ, cô ta đâu có thi tuyển đàng hoàng để vào đây, đúng không?"
"cấp B thì chắc là tuyển dụng đặc biệt thôi."
Một người có cấp độ cao, nếu vào làm công ty tư nhân thì có thể dễ dàng kiếm được 100 triệu won mỗi năm, vậy mà giờ đây lại bị xem là "người đi cửa sau".
cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên từ đâu đó.
Những người đang trò chuyện lập tức ngoảnh đầu nhìn.
‘Cửa có khóa đâu, sao phải gõ nhỉ?’
Dù gì thì ai đó đang đứng bên ngoài và cần giúp đỡ.
"Chắc là tay đang cầm đồ gì đó chăng?"
Một người trong nhóm nhìn quanh rồi đứng dậy.
Nhưng khi mở cửa ra, hắn ta bất giác sững sờ trước khung cảnh ngoài sức tưởng tượng.
"Hả…?"
Trước cửa phòng nghỉ của Hiệp hội, có một người đang đứng đó.
Một người trẻ tuổi với mái tóc xoăn gợn sóng màu tím và một chút dấu hiệu của sự thức tỉnh.
Một phụ nữ đeo vô số phụ kiện trang sức.
Trên cổ cô là một chiếc vòng đá quý to lớn, trông như một con trăn lụa quấn quanh.
Trong ba giây đầu tiên chạm mặt, họ thậm chí không thể lập tức nhận ra đó là một món trang sức.
"Wow!"
Người trước mặt có một diện mạo quá mức lộng lẫy.
[(Hot trend) Top 5 thợ săn có chiều cao lý tưởng]
Trong những video kiểu này, cô thường đứng top 1 hoặc 2 nhờ tỷ lệ cơ thể lý tưởng—một dị nhân thời hiện đại.
"Hả? Hội trưởng Ma Tháp Hàn Quốc, Seo Esther?"
"Vâng~ Chào mọi người. Xin lỗi, tôi bị lạc đường quanh đây một chút…"
Nhân viên Hiệp hội căng thẳng như thể vừa gặp một ngôi sao thần tượng.
Nhưng đồng thời, họ cũng cảm thấy may mắn.
"Toàn bộ đống trang sức đó chắc là thiết bị ức chế ma lực. Đứng sát thế này mà vẫn không thấy khó chịu chút nào!"
Nếu đối xử tốt với một trong những thức tỉnh giả mạnh nhất, có thể họ sẽ nhận được chút lợi lộc như trong những câu chuyện dân gian.
"Cô bị lạc sao? Để tôi ngay lập tức—"
Một người vừa dính chấn thương trong lúc xử lý cổng cấp S vài ngày trước, vậy mà lại đặt chân đến trụ sở này—sao lại có chuyện đó?
Nhân viên công vụ nọ vội vàng muốn giúp đỡ.
Nhưng hy vọng của họ không kéo dài lâu.
"À, không cần đâu. Tôi đã tìm thấy đường rồi."
Việc một thợ săn cấp S đến đây mà không ai hay biết cũng đồng nghĩa với một điều đáng sợ.
"Thực ra, tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của các anh lúc đi ngang qua hành lang này."
"Hả?!"
Từ giây phút thức tỉnh, cơ thể thợ săn đã thích nghi với việc săn mồi.
Khi tất cả mọi người trong phòng nghỉ nhận ra điều đó, thợ săn với mái tóc tím tiếp tục nói.
"Và tôi đã nghe hết những lời các người nói xấu về bạn tôi."
"…Cái gì?"