Mục lục
[Nam chủ] Thợ Săn Huyễn Tượng Tại Dị Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà, cảm xúc cá nhân của một sinh vật biển thì có quan trọng gì chứ...

‘Dù sao cũng may là mình đã mang theo găng tay có phép hồi phục. Có vẻ mình sẽ sớm cử động lại được thôi.’

Dần dần, tôi bắt đầu đoán ra tổ chức đã tấn công người quen trên Trái Đất.

Hơn nữa, khi tôi dùng phép thuật khai triển từ một nơi xa xôi để đọc ký ức người chết, thì chẳng thấy ai trong số họ có mối thù oán nào khác.

‘Có lẽ Ahn Yoon-seung đã định tố giác công ty tư bản côn đồ đó và bị cuốn vào rắc rối.’

Vụ việc trên núi hoang có liên quan mật thiết đến Hội [Niềm Tin].

Dù giữa những ký ức của xác chết có khá nhiều khoảng trống, nhưng tôi vẫn dễ dàng suy luận ra sự thật.

‘Dù sao mình cũng đã tìm thấy cảnh Ahn Yoon-seung đến gặp Choi Jin trong ký ức của cậu ấy…’

Giờ thì tôi đã nắm trong tay những mảnh ghép quan trọng để đoán ra toàn bộ bức tranh.

‘Ahn Yoon-seung cứ liên tục hỏi dồn về cái gọi là “hợp đồng nô lệ”, còn Choi Jin thì tái mặt, im lặng không nói lời nào.’

Ban đầu, khi lần đầu tiên đọc ký ức của thi thể, tôi không hiểu nổi tình huống ấy, nhưng bây giờ thì đã rõ ràng.

Ahn Yoon-seung, sau khi nghe lời trăn trối của em họ, đã tìm đến Choi Jin.

Cậu ấy cố gắng đưa tay ra giúp đỡ để cùng phá vỡ môi trường bất công này. Nhưng Choi Jin, với cái tên độc tự của mình, lại có lý do riêng để giữ im lặng.

‘Trong [Lời Thề Hiệp Sĩ], có điều khoản cấm cô ấy nhờ người khác giúp đỡ. Vì vậy, ngay cả khi đối diện với tôi, cô ấy cũng phần lớn giữ im lặng.’

Ahn Yoon-seung, khi ấy, chắc hẳn đã cảm thấy bực bội trước sự im lặng kéo dài đó.

Từ góc nhìn của một người có thị lực không tốt như Ahn Yoon-seung—khác với Kim Gi-ryeo, kẻ sở hữu đôi mắt sắc bén—thế giới này có lẽ trông mờ nhạt hơn một chút.

Nói cách khác, đây chính là những gì còn sót lại trong ký ức của cậu ấy.

Nằm dài trên sàn lạnh, tôi lần lượt suy xét những thông tin mà mình vừa thu thập được.

‘Sau cuộc gặp với Choi Jin, Ahn Yoon-seung rốt cuộc đã hành động thế nào?’

Rõ ràng, người bạn đã khuất của tôi đã tiếp xúc với người thân của cậu ấy.

Choi Jin biết Hội [Niềm Tin] có dính líu đến các thế lực bất chính. Dù em gái có đột ngột qua đời, cô ấy cũng không dễ dàng kéo người ngoài vào cuộc.

‘Ngược lại, cô ấy còn tha thiết cảnh báo Ahn Yoon-seung đừng can thiệp, vì sợ rằng cậu ấy sẽ bị vạ lây.’

Đó là sự thật mà tôi đã rút ra từ việc điều tra ký ức con người.

Nhưng sau đó, Ahn Yoon-seung đã làm gì mà đột nhiên lại trở thành người dính líu đến một vụ án hình sự nghiêm trọng?

‘Ngoài ra, tôi cũng thắc mắc làm sao mà cậu ấy lại đánh mất điện thoại của mình.’

Tôi sắp xếp lại suy nghĩ.

Dù đã điều tra đến hai lần, vẫn còn quá nhiều điều chưa sáng tỏ.

Nhưng ít nhất, tôi có thể gác lại việc xem xét xác chết một thời gian.

Dù đứng lên hay vẫn nằm bẹp dưới đất, tôi cũng đã chắc chắn về kẻ chủ mưu phía sau vụ này: Hội [Niềm Tin].

‘Chỉ cần biết ai là kẻ gây ra tất cả là đủ rồi.’

Ngay khi tôi đi đến kết luận đó—

Một âm thanh khò khè khó chịu vọng đến tai tôi.

Tiếng động nghe như tiếng ho của một người bị đờm chặn trong cổ họng.

Nhưng thực ra, chính cơ thể tôi mới là thứ đang phát ra âm thanh ấy. Suốt quãng thời gian dài chìm trong ký ức người chết, tôi đã liên tục ho mà không hề nhận ra.

“Có gì mắc trong cổ họng à? Anh ổn chứ?”

“Tôi nằm mà vết thương chưa lành hẳn nên thế thôi. Giờ đứng dậy rồi thì không sao nữa.”

Nói thêm một chút về tình huống hiện tại—chúng tôi đang ở ngay trước khu vực bảo quản thi thể.

Theo cách gọi của Trái Đất, có thể xem đây là nhà xác.

Nằm trên sàn đá lạnh, tôi chợt nghĩ rằng bản thân thực sự rất hợp với nơi này—vì suy cho cùng, tôi cũng chẳng khác gì một xác chết.

Nhưng tôi không định lãng phí thời gian với mấy suy nghĩ vẩn vơ.

Có một việc quan trọng hơn cần làm trước.

Soạt!
Soạt soạt soạt.
Trước hết, tôi phải lau dọn chỗ máu mình vừa nhổ ra trong lúc sử dụng [Truy Xuất Ký Ức].

“À… hóa ra anh đã tạo một ít nước từ trước là để dùng vào việc này sao… May mà gần đây có sẵn tủ đựng dụng cụ vệ sinh nhỉ…”

Cô công chức đi theo tôi đến đây, có lẽ vì lo rằng tôi lại ngất lần nữa.

Dù thấy có lỗi với cô ấy, tôi quyết định bỏ qua các lời giải thích dài dòng và nói thẳng vào vấn đề.

“Tôi đã biết đại khái nơi đã tấn công vào Ahn Yoon-seung .”

“Ở đâu?”

“Giờ tôi vẫn chưa rõ những điều khoản nào đang trói buộc Choi Jin, nên tạm thời chưa thể tiết lộ.”

“Hiểu rồi.”

“Tóm lại, cách tốt nhất lúc này là giải quyết vấn đề càng nhanh càng tốt.”

Giải quyết vấn đề.

Tất nhiên, nếu có thể, thì tốt biết mấy.

Nhưng làm sao để tháo gỡ được một thảm kịch đã rối tung đến mức này đây?

 

"Trước hết, nghỉ một ngày đã. Thật sự, tôi chẳng muốn chút nào... nhưng mà hệ hô hấp của tôi thế này thì... chỉ một ngày thôi, để sắp xếp lại suy nghĩ."

Ngay lúc Seon Woo-yeon vừa nảy ra thắc mắc, thì—

Người đàn ông tóc vàng cấp S bắt đầu lẩm bẩm vài lời phàn nàn về cơ thể lỗi thời của nhân loại.

Tuy nhiên, anh thậm chí còn chưa kịp than vãn xong.

-♪ ♬~ ♪♬

Một tiếng chuông quen thuộc đối với một người phụ nữ nào đó.

-♩♩♩

Rồi âm báo cuộc gọi vang lên từ trong túi áo của Seon Woo-yeon, khiến họ tạm dừng cuộc trò chuyện và đồng loạt nhìn về phía chiếc điện thoại.

“Chắc lại là quảng cáo cho vay thôi.”

Nhìn thấy đầu số 02, Seon Woo-yeon đoán chắc như vậy.

Thế nhưng, khi cô bắt máy thử, thì hóa ra lại là chuyện khác.

Đầu dây bên kia, một cảnh sát trong thủ đô gọi đến.

"Xin chào. Cô Seon Woo-yeon phải không ạ? Tôi gọi từ đồn cảnh sát ○○. Trước đây cô đã trình báo về vụ liên quan đến thợ săn Ahn Yoon-seung, đúng không?"

Bên phía cảnh sát vốn thường xuyên liên hệ lại với người trình báo vì nhiều lý do khác nhau.

Tuy nhiên, Seon Woo-yeon không chỉ là một công dân bình thường mà còn là một thức tỉnh giả có mối liên hệ sâu sắc với lực lượng điều tra trong khu vực.

Chính vì thế, dù cô không hề yêu cầu, cảnh sát vẫn đặc biệt cung cấp thêm thông tin cho cô.

"Sao cô không bật loa ngoài lên?"

"…Hả?"

"Rốt cuộc cảnh sát nói gì thế?"

"Anh không nghe được à?"

"Người bên đó phát âm cứ lầm bầm, tôi chẳng rõ gì cả."

Được hỏi, Seon Woo-yeon kiên nhẫn thuật lại những gì mình vừa nghe.

"Có một người từ đài truyền hình vừa đến đồn cảnh sát."

"Ai?"

"Giám đốc sản xuất (PD) của chương trình [Hunter Review]. Ông ấy nói rằng đã nhận được tin nhắn từ Yoon-seung không lâu trước đây."

"Tin nhắn tố cáo chuyện của người thân?"

"Ừ. Nội dung đại khái là như vậy... nhưng mà, như tôi đã nói lúc nãy, cái chết liên quan đến [Lời Thề Hiệp Sĩ] rất khó chứng minh bằng pháp luật, nên tình hình càng phức tạp hơn."

Đây là một câu chuyện đáng ngạc nhiên đối với sinh vật ngoài hành tinh.

Thứ nhất. Trước khi chết, Ahn Yoon-seung đã cố gắng đưa chuyện của em gái mình lên truyền thông.

Thứ hai. Nhưng vì không đủ bằng chứng pháp lý để tố cáo ngay lập tức, cậu đã thực hiện một số hành động khác để tìm cách giải quyết.

Bây giờ, khi các nhân chứng bắt đầu tiết lộ sự thật, lý do Hội [Niềm Tin] vội vàng ra tay bịt miệng một cách liều lĩnh đã dần sáng tỏ.

'Tại sao Ahn Yoon-seung lại không báo cảnh sát ngay từ đầu nhỉ?'

Tất nhiên, một suy nghĩ khác cũng thoáng lướt qua đầu tôi.

“…Vậy ra Ahn Yoon-seung đã từng chuyển lời khai của Choi Jin-hee đến sở cảnh sát rồi à?”

"Gì cơ?"

"Nhưng khi kiểm tra lại, đơn trình báo liên quan đến việc đó thậm chí còn chưa được xử lý đúng cách. Vì vậy, hiện tại, các điều tra viên từ đơn vị khác đang náo loạn lên, cố tìm hiểu xem đã có chuyện gì xảy ra…"

Đây là một sự thật mà tôi chỉ nhận ra khi đặt chân đến Trái Đất: thế giới này không thể chỉ sống bằng phép thuật.

Nhờ bản báo cáo mà Seon Woo-yeon vừa cung cấp, cuối cùng, những mảnh ghép còn thiếu cũng đã khớp lại.

'Đúng rồi. Vụ của Choi Jin-hee không xảy ra ở Seoul. Chẳng trách cảnh sát đầu tiên tiếp nhận đơn trình báo của Ahn Yoon-seung lại là người có quan hệ với Hội [Niềm Tin].'

Những con người không có lấy một giọt mana, nhưng vẫn dám đứng lên chống lại bất công.

Những cảnh sát phải dựa vào vài món thiết bị rẻ tiền do nhà nước cấp để duy trì công lý.

Giống như những gì tôi đã thấy khi theo chân Seon Woo-yeon, thực ra, ở quốc gia này vẫn còn không ít nhân viên hành pháp có tinh thần trách nhiệm.

Chẳng qua, những vụ bê bối thì hay lên báo hơn thôi.

So với những gì Alphauri tưởng tượng, số người tốt ở thế giới này nhiều hơn hẳn.

‘Mà nói mới nhớ…’

Ai ngờ tôi lại có dịp tận mắt chứng kiến một trường hợp xấu điển hình như thế này chứ.

‘Dù hiếm gặp đến đâu, một khi bản thân vướng vào thì tỷ lệ xảy ra cũng là 100%, đúng không?’ 

(ý là Ahn Yoon-seung đã báo cảnh sát nhưng cảnh sát này là tay trong của hội niềm nin nên cậu mới chuyển hướng nhờ truyền thông là ông chủ kênh Hunter review công khai)

 

Kim Gi-ryeo nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ khi nghe tin tức từ Seon Woo-yeon.

‘Minh chưa từng kiểm tra trực tiếp bộ não còn sống của Choi Jin, nhưng nhờ vào trực giác đặc biệt cảm nhận được dòng chảy ma lực, tôi có thể đoán chắc một điều—đối phương không hề nói dối.’

Vậy thì...

‘Đây chính là tình huống mà nạn nhân đã lo sợ từ trước.’

Hành động của Choi Jin nhằm ngăn chặn vụ tố cáo thay mặt họ hàng này, xét cho cùng, quả thực xuất phát từ sự lo lắng.

‘Hoặc có lẽ do quá kiệt quệ về tinh thần và thể xác sau quãng thời gian dài bị tổn thương, nên cô thậm chí chẳng nghĩ đến chuyện tự mình thoát khỏi vũng bùn đó.’

Dù sao thì, đến đây, vụ việc gần như đã sáng tỏ.

“Hừm.”

Vấn đề bây giờ là phải xử lý hậu quả như thế nào.

“Thợ săn Kim Gi-ryeo. À… nhưng mà, anh có định tự mình trả thù không?”

Seon Woo-yeon lên tiếng hỏi.

Một người ngoài hành tinh đã xác định được kẻ chủ mưu đứng sau vụ việc và tuyên bố sẽ lần lượt giải quyết mọi chuyện.

Bởi vậy, cô lo lắng không biết liệu anh có định gây ra một vụ đẫm máu hay không.

Luật pháp hiện đại—

Dù có thế nào đi nữa thì với những nạn nhân mất đi người thân yêu, nó vẫn luôn quá mức khoan dung với tội phạm.

Thậm chí, nếu có tái áp dụng nguyên tắc “lấy mạng đền mạng” trên mảnh đất này, cũng chưa chắc đã đủ để họ nguôi ngoai.

“Trả thù riêng à?”

Dù vậy, Seon Woo-yeon vẫn kiên định với lập trường phải tuân theo pháp luật.

Đạo đức vốn đã là một phạm trù phức tạp, rất khó để cá nhân có thể tự thiết lập tiêu chuẩn của riêng mình.

Vậy nên, đối với cô, ngoài con đường tuân theo pháp luật này ra, chẳng còn lựa chọn nào khác.

Nghe thấy câu hỏi, người ngoài hành tinh đáp lại ngay lập tức.

“Tôi không làm thế đâu.”

Câu trả lời dứt khoát.

“Hả? Thật sao?”

“Vấn đề mà tôi định giải quyết là liên quan đến món vật phẩm hợp đồng đang trói buộc Choi Jin thôi.”

“À…”

“Tôi sẽ điều tra thêm một chút bằng kỹ thuật của mình, rồi khi tìm ra kẻ trực tiếp ra tay với Yoon-seung, tôi sẽ giao hắn cho các cô.”

Nhưng rốt cuộc có thể tin tưởng một tên đại pháp sư không hề bị ảnh hưởng bởi [Lời Thề Hiệp Sĩ] hay không đây…

“Vậy à?”

Khi Seon Woo-yeon đang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tin tưởng, thì—

“Dù sao thì, hôm nay dừng ở đây thôi. Tạm thời tôi không thể dùng kỹ năng lên xác chết.”

“Vâng.”

“Và cô tự đi Seoul đi. Tôi vẫn còn việc phải làm ở đây, sẽ sớm liên lạc lại.”

Sau khi nói ngắn gọn, Kim Gi-ryeo quay người rời đi, hướng đến một nhà trọ gần đó.

Dồn toàn bộ sức lực vào việc phục hồi lá phổi bị tổn thương khiến tôi cảm thấy mệt mỏi.

Nên thành thật mà nói, tôi chỉ muốn ngủ một giấc ngay lúc này.

‘Ahn Yoon-seung mong kẻ đã hại mình sẽ phải chịu hình phạt nào nhỉ?’

Vẫn còn nhiều điều cần suy nghĩ.

‘Không biết nữa.’

Rồi vài âm báo tin nhắn vang lên.

Chính xác thì, đó là những dòng hỏi thăm từ Seon Woo-yeon, xem tôi đã tìm được chỗ nghỉ chưa.

‘Mình không hiểu rõ suy nghĩ của người Trái Đất, nhưng có một điều chắc chắn. Cậu ấy muốn phá bỏ hợp đồng nô lệ mà người thân của mình đang phải chịu đựng.’

Vô hiệu hóa [Lời Thề Hiệp Sĩ].

Trên thực tế, chuyện này có thể đơn giản hoặc phức tạp tùy vào cách thực hiện.

Nó đòi hỏi một nguyên liệu khó nhằn mang tên “sự đồng thuận của con người”, nên nếu muốn tháo gỡ bằng ma pháp thì khá rắc rối.

Nhưng ngược lại, một cách dễ dàng hơn là—chỉ cần một trong hai bên ký kết hợp đồng tử vong.

 

Vậy nên—

Vừa để bảo vệ cô gái cuối cùng Choi Jin.

Vừa để tìm ra chính xác kẻ thực sự đã ra tay với người bạn mà mình trân trọng.

Kim Gi-ryeo quyết định sẽ ghé thăm Hội [Niềm Tin] trong thời gian tới.

‘Ừm.’

Nhưng nếu một thợ săn cấp S, người nổi tiếng là thân thiết với Ahn Yoon-seung, đột ngột xuất hiện tại trụ sở của họ—

Bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ cảm nhận được mối nguy đang đến gần.

‘Mà nếu lỡ bọn chúng bỏ trốn ra nước ngoài thì sẽ phiền phức lắm.’

Có lẽ đã đến lúc sử dụng gương mặt "dự phòng" kia rồi.

Thực chất, Kim Gi-ryeo sở hữu một món đồ có thể che giấu danh tính của mình.

Đó là một tạo tác bị phân loại là "cấm nhập khẩu" theo luật pháp trong nước—[Gương của Ma Cà Rồng].

‘Mình từng nghe nói món đồ này rất dễ gây hỗn loạn, nên thường bị các cơ quan nhà nước theo dõi.’

Bản chất của nó là một món đồ có thể biến đổi diện mạo, miễn là có máu của một con người nào đó.

Còn về bản thân ma pháp ảo ảnh được yểm lên vật phẩm này, thực ra chẳng có gì đặc biệt.

 

Cái nhà trọ giá rẻ này đúng là rẻ thật, đến cả chăn trải giường cũng mỏng tang.

Người đàn ông tóc vàng của Alphauri nằm xuống, vừa thả lỏng cơ thể, vừa nhanh chóng sắp xếp lại kế hoạch trong đầu.

Bây giờ, mục tiêu của chuyến đi này cũng chẳng còn bao xa.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK