Hầm ngục [Thất Tông Tội] của Hàn Quốc đã xuất hiện dưới lòng biển.
‘Tên Giả Tâm Thể này lại làm loạn một cách chết tiệt nữa rồi.’
Nhưng lần này, sai lầm đó lại có thể trở thành một cơ hội.
"Moi người, bên Trung Quốc có bao nhiêu thợ săn cấp S hệ Thủy vậy?"
"A, thợ săn Kim! Tôi biết chính xác điều đó. Chỉ có một người thôi."
"Chí Hàn?"
"Vâng, đúng là người đó."
Cuộc đối thoại tiếp theo diễn ra vô cùng ngắn gọn.
Sau khi xác nhận xong, tôi lập tức quay sang Hội trưởng và nói:
"Vậy thì không sao cả. Nhân tiện, cứ mời luôn cả bên phía Trung Quốc đến hiện trường đi. Cứ nói là chúng ta sẽ cho họ vào ngay bây giờ."
"Ể? Thật sao?"
"Dù gì thì hầm ngục cũng xuất hiện theo cái kiểu đó, thợ săn có đến cũng có làm gì được đâu chứ. Có gì mà phải lo…"
Xôn xao.
Mà nghĩ lại, nếu cổng hầm ngục đã chìm sâu như vậy, thì chắc hẳn mỗi giây trôi qua, một lượng nước khổng lồ vẫn đang tràn vào trong đó.
.
.
Vài phút sau.
Bờ biển vốn yên ả giờ đã trở nên náo nhiệt vì đám đông.
Chúng tôi chỉ có thể ngây người nhìn xuống khi nhận ra cổng hầm ngục đã xuất hiện dưới đáy biển—một cảnh tượng đúng kiểu "chó đuổi gà mà chỉ biết nhìn lên mái nhà", như một câu nói trên Trái Đất vậy.
Và chẳng bao lâu sau, cả thợ săn Trung Quốc cũng tập hợp lại, cùng nhau tìm cách giải quyết tình huống.
"我做不到!(Tôi không làm được!)"
"Tôi sợ bị hút vào quá."
"Dù sao thì bên trong chắc cũng đã bị đảo lộn hết rồi."
Nhưng dù có tập hợp bao nhiêu con người lại, thì bộ não của họ cũng không đột nhiên hóa thành một bộ óc thiên tài IQ 500 được.
Dẫu cho họ có là những cá thể mạnh mẽ của nhân loại tiến hóa đi nữa, thì sinh vật có vú như chúng tôi cũng chẳng thể làm gì với một hầm ngục chìm sâu dưới nước như thế này cả.
"Nếu chúng ta đeo bình dưỡng khí vào, rồi cẩn thận không để quái vật phá hủy nó thì có thể—"
"Làm sao mà di chuyển được chứ, Chí Hàn!"
Lối vào hầm ngục vẫn đang nuốt chửng một lượng nước khổng lồ mỗi giây.
Áp lực tự nhiên do quá trình đó tạo ra khiến con người ta chỉ biết khiếp sợ.
"Đủ rồi."
Tình hình thực địa đã được thể hiện rõ ràng.
Tôi đeo tai nghe phiên dịch, xen vào cuộc trò chuyện của họ và nói một câu ngắn gọn.
Ngay khi những lời đó kết thúc—
ẦM ẦM ẦM!
Một tiếng động kinh hoàng vang vọng khắp xung quanh.
Tiếng động này hoàn toàn không giống với âm thanh của chất lỏng bị tách ra.
Nếu cần một sự so sánh, thì có lẽ nó giống với tiếng ồn trên công trường, hoặc âm thanh khi xé hàng chục nghìn bộ quần áo cùng một lúc.
Tất cả thợ săn ở đây đều nín lặng.
"Nói chính xác thì ý tôi là đừng phí thời gian nữa."
Nhưng cho dù không có hiệu ứng âm thanh đó, thì cảnh tượng biển bị xé toạc trước mặt cũng đã đủ để khiến tất cả câm lặng rồi.
Mọi suy nghĩ thừa thãi dừng lại tại đó.
Tôi đã hút cạn toàn bộ lượng nước trong phạm vi 10 mét từ cổng hầm ngục xuống đáy, phô bày sức mạnh của mình.
Sau đó, tôi bắt đầu đưa ra một chút lời thuyết phục.
Oh,trước tiên, hãy điều chỉnh dòng hải lưu một chút để tàu chiến của chúng ta không rơi vào hố khí.
“Chí Hàn, thợ săn có thể làm được chuyện này không?”
Câu đầu tiên nghe có phần khiêu khích.
“Tôi không ngại gì khi vào cổng này cùng các vị đâu. Sau khi xem xét kỹ đề nghị từ Trung Quốc, tôi thấy yêu cầu chính chỉ là cùng hợp tác tấn công. Đồng đội à? Càng đông càng tốt. Thành thật mà nói, tôi chẳng ngại gì cả.”
Dĩ nhiên, câu này không hề có ý khiêu khích.
“Nhưng vấn đề là, nếu đi cùng tôi trong cổng này, anh sẽ không thể sử dụng sức mạnh của mình.”
“Gì cơ?”
“Khả năng cao là tôi sẽ sử dụng tất cả lượng nước mà anh tạo ra.”
Nghe vậy, Chí Hàn liền hỏi thẳng tôi có phải đang cố ý cản trở anh ta không.
Tôi lắc đầu.
“Không phải cản trở. Chỉ là tôi cũng là một thức tỉnh nguyên thuỷ giống như mọi người ở đây thôi.”
“……”
“Tôi không phóng đại đâu. Tôi vẫn còn nhiều điểm chưa hoàn thiện về mặt siêu năng lực. Vì từ trước đến giờ không có nhu cầu, nên tôi chưa từng tập luyện để không hút nước từ người khác.”
Một đại pháp sư tự nhận mình còn thiếu hụt siêu năng lực.
Nói dối trắng trợn mà không hề chớp mắt.
Để giải quyết vấn đề một cách hòa bình, tôi chẳng ngại giả vờ chút nào.
“Hơn nữa, trong hầm ngục vốn đã hỗn loạn, làm sao tôi có thể kiểm soát hoàn hảo dòng nước khổng lồ này một mình?”
“Ý cậu là gì?”
“Nếu nước biển tràn ngược vào cổng, tôi chỉ có thể lo cho người Hàn Quốc trước. Phần đội của anh, anh tự chịu trách nhiệm. Xin lỗi, nhưng đây là chuyện chúng tôi cũng không thể làm gì khác.”
Với điều kiện bất lợi như vậy, họ đâu còn lựa chọn nào khác.
Các thợ săn Trung Quốc đến đây bằng hiện vật từ hầm ngục và đang tạm sử dụng boong tàu của chúng tôi vì cần chỗ đứng.
Vì vậy, họ không tiện thảo luận bí mật. Thay vào đó, họ bật điện thoại và trao đổi nhanh bằng cách cho nhau xem màn hình.
‘Rốt cuộc sẽ thế nào đây?’
Chỉ một phút sau.
Thực ra, họ có vẻ vẫn chưa thống nhất hoàn toàn.
Nhưng tình thế này đến đại pháp sư tổ tiên cũng chẳng xoay chuyển nổi.
Cuối cùng, họ đưa ra kết luận:
“Có lẽ chúng tôi đã nhầm lẫn. Trước mắt, xin giao cổng này lại cho các bạn. Chúng tôi sẽ quay về kiểm tra vị trí chính xác bằng vệ tinh.”
Một lý do rút lui nghe có vẻ rất phong cách.
Ngay khoảnh khắc quyền quản lý [Thất đại tội] được xác lập.
‘Dù sao thì cũng cảm ơn nhé, lũ sâu vũ trụ dở hơi đã làm rớt hầm ngục xuống biển!’
Và sau khi hoàn thành cuộc tấn công này, ranh giới vùng biển được chỉ định để quản lý hầm ngục chắc chắn cũng sẽ không còn là vấn đề tranh cãi.
Cụm từ "họa trung hữu phúc" đúng là sinh ra để dùng trong tình huống này. (trong hoạ có phúc)
‘Kết quả này cũng không tệ.’
Ngay lúc đó.
Khi tôi còn đang mải suy nghĩ vẩn vơ, ánh mắt của một người nào đó bất giác lọt vào tầm nhìn.
Chính xác hơn, từ nãy đến giờ, có một người vẫn đang nhìn chằm chằm về phía này.
Không rõ là do di truyền hay do sống cả đời dưới ánh mặt trời mà làn da người này đã rám đen.
Một người đàn ông tóc buộc đuôi ngựa, làn da ngăm đen đặc trưng, đang liếc nhìn tôi.
Chí Hàn.
Giờ nghĩ lại, có lẽ hắn ta không phải là người mang nhiều u sầu, mà đơn giản chỉ là thức tỉnh theo môi trường nơi sinh ra.
‘Mình từng đọc ở đâu đó rằng quê hắn là một thành phố cảng nhìn ra biển.’
Phải thích nơi mình sinh ra đến mức nào mới có thể thức tỉnh thành hệ Thủy cơ chứ?
Chỉ cần nhìn tính cách của hắn ta là tôi đã cảm nhận được phần nào.
‘Dĩ nhiên, điều quan trọng nhất là lý do Kim Gi-ryeo và tên này thức tỉnh lại khác nhau một trời một vực.’
Nhân tiện, trước đây, khi lần đầu phát hiện chủ nhân cơ thể này là một kẻ nghiện thuốc lá nặng, tôi đã không ngần ngại coi Kim Gi-ryeo là loài có vú hạ đẳng. Nhưng tôi quyết định tạm gác sai lầm trong quá khứ sang một bên.
Đúng lúc đó, các thợ săn của quốc gia xã hội chủ nghĩa bắt đầu rút lui.
Tôi hướng về phía thợ săn đại diện của nước láng giềng đang đứng trên vật phẩm di chuyển và lên tiếng.
“À, này, thợ săn Chí Hàn.”
Nghe gọi tên, hắn lập tức quay đầu lại.
“Lần sau đừng như vậy nữa.”
Tôi thành công trong việc nhìn thẳng vào mắt hắn.
Giữ nguyên tư thế đó, tôi tiếp tục.
“Cảm ơn vì đã nhường lại hầm ngục khi biết nơi này phù hợp với tôi. Nhưng thật lòng mà nói, nếu mọi chuyện không diễn ra như thế này, các anh cũng định quấy rối chúng tôi đến cùng, đúng không?”
“Cậu… vừa nói chuyện trống không với tôi đấy à?”
“Các bạn cũng có hoàn cảnh riêng của mình, tôi hiểu điều đó. Làm sao tất cả các quốc gia có thể có cùng suy nghĩ và lập trường được chứ?”
“Đây không phải do lỗi dịch thuật của thiết bị, mà thật sự là nói ngang hàng sao? Câu nói vừa rồi ấy?”
“Nhưng dù sao thì, từ giờ về sau, chúng ta đừng như vậy nữa. Là bạn bè chung một hành tinh, hãy luôn hòa thuận với nhau.”
Ngay cả trong kỳ thi thợ săn lần thứ nhất mà Trung Quốc tổ chức, họ cũng chưa từng trực tiếp đối mặt nhau. Vì vậy, từ lập trường của đối phương, việc đột ngột nghe một tràng dài ý kiến ngay lần đầu gặp mặt chắc chắn sẽ khiến họ bối rối.
Tuy nhiên, lý do tôi gấp gáp lên tiếng cũng có nguyên do của nó.
“Với tôi, món ăn Hàn hay Trung đều ngon như nhau. Nhưng nếu cứ bị lấn lướt trong những lĩnh vực nhỏ nhặt thế này mãi, thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ cắt giảm bớt lựa chọn thực đơn thôi đấy. Dù tôi có thích văn hóa của các bạn đến đâu đi chăng nữa.”
Từ sau khi tái sinh, tôi cũng có thể xem như một phần của Đại Hàn Dân Quốc.
‘Dù sao thì, chuyện mình là một người nhập cư không cần qua quy trình cấp visa tối thiểu cũng là vấn đề lớn thật đấy…….’
Một góc trong tâm trí tôi chợt lóe lên đánh giá kiểu người ngoài hành tinh: “Chỉ một mảnh đất nhỏ mà cứ phân chia ranh giới, làm loạn cả lên.”
Thế nhưng, ngược lại với suy nghĩ ấy, ít nhất là khi còn khoác lên mình lớp da tóc vàng này, tôi cần giữ vững lập trường đứng về một bên.
Vì sao ư? Vì Kim Gi-ryeo không phải là công dân đa quốc tịch.
Dù thế nào, hành xử như vậy vẫn tốt hơn, vì ít ra nó cũng khiến tôi trông giống một cư dân bản địa hơn một chút.
Thế nên, tôi cảnh cáo loài động vật có vú đến từ bên kia đại dương, bảo họ đừng vượt quá giới hạn.
‘Dù là côn trùng ngoài vũ trụ hay động vật có vú trên Trái Đất, thì những kẻ hành xử quá ích kỷ vẫn nên bị kìm hãm.’
Xét cho cùng, điều tôi sắp làm với bọn gián thể cũng không khác biệt mấy.
“Cái gì cơ? Cậu… cậu đang nghĩ cái quái gì mà lại có thái độ như thế với chúng tôi—những người đến từ quốc gia sở hữu nhiều Thợ săn cấp S nhất vậy hả?”
“Bình tĩnh đi Chí Hàn. Nhịn đi.”
Chốc lát sau.
Khi tuyên bố chiến đấu được dịch xong, một người thức tỉnh da nâu bắt đầu tức giận gào lên.
Nhưng dù có nổi cơn lôi đình thế nào, cũng chẳng có gì thay đổi cả.
Dù cho người đứng ở đây không phải là một đại pháp sư đi nữa.
Bởi lẽ, cái tên Kim Gi-ryeo vốn dĩ đã có lợi thế áp đảo trong môi trường thuộc hệ nước.
Vì thế, dù không muốn, Chí Hàn vẫn phải bản năng nhận ra rằng mình đang gặp vận xui.
Không lâu sau, tôi quan sát thấy họ miễn cưỡng rút lui.
Vậy là cuộc đối thoại đã kết thúc, bây giờ là lúc những người trong cuộc điều chỉnh lại quan điểm của mình lần cuối.
“Đúng là thợ săn Kim…”
“Nếu anh cứ cư xử thẳng thừng như vậy, tôi nghĩ bộ ngoại giao sẽ rất ghét đấy.”
“Vậy sao?”
“Nhưng mà, những người làm việc trực tiếp tại hiện trường như chúng ta thì có thể to tiếng một chút cũng không sao mà, đúng không? Đừng lo, Gi-ryeo. Tôi thấy rất ấn tượng đấy. Nếu ai đó có ý kiến gì, Tháp Ma Pháp Hàn Quốc sẽ đứng ra bảo vệ anh.”
Nhắc lại lần nữa, những người đứng ở đây đều là Thợ săn cấp S của Hàn Quốc.
Thực tế, có thể nói toàn bộ lực lượng mạnh nhất của quốc gia đã hội tụ về đây.
Tất cả mọi người đều biết phạm vi tẩy não của [Thất Tông Tội] đã được kiểm chứng qua vô số thí nghiệm trên nhân loại.
Vì vậy, ngay cả Thợ săn cấp S cũng không thể an toàn trước nanh vuốt của nó.
Thế mà, tại sao chúng tôi lại nắm giữ thông tin này nhưng vẫn để ba người cùng tập trung tại một chỗ?
“Hừm.”
Câu trả lời rất đơn giản.
Thực tế, tất cả những pháp sư nguyên thủy này đều do tôi gọi đến.
Bởi vì loại ma pháp chống gián thể mà tôi vừa hoàn thiện gần đây sẽ phát huy hiệu quả cao nhất khi có càng nhiều người tham gia, và hơn nữa, càng áp dụng lên những cá thể cấp cao, kết quả càng mạnh mẽ.
Nhưng dù có điều kiện lý tưởng đến mấy, nếu đồng đội địa cầu thực sự bị tẩy não, thì…
Tôi—người duy nhất còn giữ được lý trí, chắc chắn sẽ gặp phiền phức lớn.
Lúc này, tôi nảy ra một kế hoạch.
“Vậy, chúng ta vào luôn chứ?”
“Vâng. Nhưng tôi vẫn hơi khó hiểu, người đã tuyên bố giải nghệ sao lại tự nhiên xuất hiện ở đây thế này….”
“Thợ săn Jung Ha-sung, đừng nói những lời vô nghĩa trước khi bắt đầu công việc.”
Sượt—
Tôi chỉ tay về phía cánh cổng [Thất Tông Tội] đang hiện ra trước mặt chúng tôi.
“-Chiến lược là như đã thảo luận trước: ‘Speedrun’.” (tăng tốc)
Các kỹ thuật tấn công vào tinh thần thường có mức sát thương tỷ lệ thuận với thời gian tác động. (càng lâu càng bị ảnh hưởng mạnh)
Vậy thì, nếu ngay từ đầu, chúng tôi giảm tối đa thời gian phơi nhiễm thì sao?