Không biết đã trôi qua thêm mấy tiếng đồng hồ nữa.
“Dạo này bầu không khí trong đội thế nào? Mọi thứ đã ổn định hoàn toàn chưa?”
“Vâng vâng! Công việc thợ săn thì vẫn vất vả, nhưng nhờ đồng đội tốt nên em đã bắt đầu cảm thấy hứng thú khi đi làm rồi đấy ạ!”
“Hứng thú… khi đi làm sao…”
Tại một căn hộ nào đó trong thủ đô.
Dù sao thì, sau một chút chuẩn bị, tôi đã đến thành phố quen thuộc này một lần nữa.
Căn hộ hướng Nam.
Nội thất tông trắng.
Và những vật dụng gia đình màu đỏ tía chỉ lác đác xuất hiện trong bếp và vài góc khác.
Căn nhà mang đầy hơi thở của cuộc sống này chính là nơi ở của Ahn Yoon-seung.
Còn lý do vì sao chúng tôi lại gặp nhau ở đây ư?
Cũng chẳng có gì đặc biệt.
‘Chỉ là tự nhiên thay đổi ý định thôi!’
Thực tế, vụ một thợ săn cấp S đột ngột trả lại giấy phép vẫn còn chưa qua được vài ngày.
Trên mạng lúc này tràn ngập những lời đồn thổi vô căn cứ.
Ai ai cũng góp lời về vụ giải nghệ của một thợ săn cấp S, khiến câu chuyện ngày càng bị thổi phồng quá mức.
‘Có mấy lời suy đoán vớ vẩn về lý do mình đột nhiên biến mất nữa chứ.’
Mà trong khi sự kiện vẫn đang gây bão trên mạng, nếu tôi tùy tiện ra đường thì…
Ngay cả khi chọn một nhà hàng cao cấp có chính sách bảo vệ quyền riêng tư của khách, kiểu gì cũng sẽ gây náo loạn.
Thế nên—
‘Muốn vững lòng hơn nên mới cố tình ngắt mạng, nhưng không ngờ lại mất đi chút cảm giác thực tế rồi.’
Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định thay đổi điểm đến.
‘Không thể khiến cả một người Trái Đất cũng bị lôi vào làm tâm điểm bàn tán được. Kể cả những nhà hàng có phòng riêng cũng chẳng an toàn trước giới truyền thông, tốt nhất là nên cẩn trọng.’
Dù sao thì, tôi vẫn có cách khác để thể hiện lòng biết ơn với người quen.
Nhắc mới nhớ, Hàn Quốc là quốc gia có dịch vụ giao hàng phát triển nhất thế giới.
Một bữa ăn dành cho bạn bè, tôi hoàn toàn có thể đặt từ xa mà.
“Nhưng mà, sao anh lại mua nhiều đồ thế này khi đến đây?”
“Quà tân gia.”
“Hả, tân gia…?”
Nhưng ngay khoảnh khắc đó.
Phải chăng tôi vừa vô tình thốt ra một câu nói mang đậm chất sinh vật ngoài hành tinh?
‘Mình nhớ là đã nghe nói việc đến nhà người khác mà không báo trước thì sẽ gây phiền phức. Nên lần này mình đã mua ít giấy vệ sinh và một số thứ lặt vặt khác để mang theo rồi mà?’
Ahn Yoon-seung tròn mắt nhìn tôi với biểu cảm kỳ lạ.
Ngay lúc này, tôi chợt nhận ra lỗi sai của mình.
‘À, mình lại dùng từ không đúng ngữ cảnh rồi.’
Hóa ra không phải cứ mang quà khi đến nhà ai đó là có thể gọi là “tân gia” được.
Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi.
“Làm sao anh biết vậy?”
Ngay khi tôi đang định chữa lời…
Bên phía người Trái Đất lại bất ngờ nói ra một câu còn khó hiểu hơn.
“Em… em sắp tổ chức tiệc tân gia, nhưng làm sao anh lại biết chuyện đó được chứ?”
“Ừm?”
“Quả nhiên là anh Gi-ryeo… Anh lúc nào cũng có nguồn tin đáng kinh ngạc.”
Ahn Yoon-seung bỗng nhìn tôi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Tôi chẳng hiểu nổi cậu ta đang nói gì, bèn yêu cầu giải thích rõ ràng hơn.
Nhờ vậy, cuộc đối thoại cuối cùng cũng quay lại quỹ đạo bình thường.
“Thật ra là… Em sắp chuyển nhà.”
“Chuyển nhà?”
“Chính xác hơn là em vừa mua một căn hộ mới.”
Chúng tôi tiếp tục trò chuyện về chuyện nơi ở một lúc lâu.
“Nhà này cũng đã tốt lắm rồi mà… Sao lại mua thêm một căn khác nữa?”
“À, chỗ này thực ra là nhà của bố mẹ em. Còn căn hộ mới mua là để em tự sống một mình.”
“Oh~”
“Từ hồi còn là sinh viên, em đã có ước mơ sống độc lập rồi! Anh à.”
Tự lập.
Sống riêng.
Cùng với đó là thông tin về việc mua một căn hộ rộng đến 48 pyeong (tương đương 158m²) bằng tiền mặt.
‘Ngay cả với một người ngoài hành tinh như mình, con số này cũng khá lớn đấy chứ?’
Nếu là tôi của những ngày còn nghèo rớt mồng tơi, hẳn sẽ phải ghen tị lắm.
Nhưng giờ đây, tôi có thể nhìn nhận thương vụ này một cách hoàn toàn lạnh lùng.
Thợ săn tên là An Yoon-seung xứng đáng có được khối tài sản lớn.
Một câu như vậy chợt lóe lên trong đầu tôi.
‘Không phải vì cậu ấy chỉ là người tốt nên tôi thiên vị đâu, mà thật ra, một thợ săn Cấp A thì dù có xét trên toàn cầu cũng được xem là nhân lực cấp cao hàng đầu.’
Sau đó, trên màn hình hiển thị trong phòng khách sạch sẽ của ngôi nhà, vài thông tin bổ sung xuất hiện.
Chủ sở hữu thực sự của ngôi nhà này là bà của An Yoon-seung, và khi nơi này được tu sửa, chính cậu ấy đã chi trả chi phí vì lúc đó vừa mới bắt đầu đi làm.
Tôi không quá tập trung vào những cuộc trò chuyện vặt vãnh ấy mà tự suy nghĩ một mình.
‘Cậu ấy đang sống ổn định nhỉ.’
Cũng có thể nói là cảm thấy tự hào theo một cách nào đó.
Tầng lớp Cấp S đã trải qua không ít sóng gió, vậy mà một thợ săn từng chẳng bắt nổi một con golem giờ đây lại có thể tự lo liệu cuộc sống một cách xuất sắc.
‘Dạy dỗ một lần cho đàng hoàng xong là con đường phát triển cứ thế hanh thông.’
Nhưng thật sự thì không biết liệu trong công việc có hoàn toàn không gặp vấn đề gì không.
“Tuy nhiên, dạo gần đây khi làm việc cậu có từng gặp nguy hiểm không?”
Tôi khéo léo gợi chuyện, và đối phương nhanh chóng đáp lại.
“Nguy hiểm… cũng có ạ!”
“Thế à.”
“Nhưng mà anh không cần lo đâu. Đội bọn em luôn đặt sự an toàn lên hàng đầu, nên mỗi lần có sự cố xảy ra là bọn em lập tức cải thiện quy trình để không lặp lại nữa.”
“Thật không?”
“Hơn nữa, dạo này không có cổng Cấp S xuất hiện nên những người Cấp S phải vào cổng Cấp A. Thậm chí đội trưởng còn đang cân nhắc hạ thêm một bậc xuống Cấp B nữa cơ…”
Khi hệ sinh thái bị tác động bởi đại ma pháp, hiệu ứng liền bộc lộ ngay.
‘Đúng là chuỗi thức ăn đã rối loạn cả rồi.’
Khi các cổng có độ khó cao bị loại bỏ, các thợ săn lần lượt bị đẩy xuống một bậc.
Những siêu năng lực gia hàng đầu như An Yoon-seung có lẽ sẽ không bị ảnh hưởng gì mấy.
‘Mình thấy hơi có lỗi với những người Cấp F.’
Dẫu sao thì đây cũng là một sự biến động không thể tránh khỏi.
Không chỉ các thợ săn cấp thấp từ Cấp F đến Cấp E bị đẩy ra khỏi bãi săn mà còn cả những ngành nghề khác cũng bị siêu năng lực gia cướp mất công việc, đều là điều đáng lo ngại.
Nhưng chẳng lẽ vì muốn tạo việc làm mà lại đi đối đầu với [Nuckelavee] sao?
‘Mình đã làm hết sức rồi.’
Dù gì thì trận chiến với Tội Chủ lần trước cũng gần như là một quyết định cuối cùng…
Sắp xếp lại suy nghĩ, tôi nói với người địa cầu trước mặt.
“Nhìn chung thì An Yoon-seung cậu đã ổn định rồi, tôi cũng không còn gì tiếc nuối nữa.”
À.
Nhưng câu ‘không còn gì tiếc nuối’ nghe có vẻ hơi kỳ lạ.
“À mà khoan, tôi tuyệt đối không có cảm xúc gì liên quan đến sức khỏe đâu nhé. Ngay từ đầu tôi giải nghệ chẳng phải vì lý do đó mà hoàn toàn là chuyện cá nhân.”
Tôi vội vàng giải thích thêm.
“Chỉ là thấy người quen đầu tiên trong ngành săn quái của mình vẫn kiên trì làm tốt công việc, nên tôi tự dưng cảm thấy tự hào thôi.”
“Anh khen quá lời rồi ạ.”
“Làm việc tốt, lại còn lương thiện. Thử nghĩ xem, trên đời này liệu còn ai như cậu không? Đôi lúc tôi ước gì trên đường phố chỉ toàn là những người như cậu.”
Nhưng thật ra ý chính của tôi là: ‘Cảm ơn vì cậu không làm phiền tôi.’
Nghe tôi khen như vậy, biểu cảm của An Yoon-seung dần thay đổi, như thể cậu ấy cũng có chút xúc động.
“Cảm ơn anh đã nói vậy.”
Bị một con golem Cấp A đánh bầm dập…
Sự phản bội của đồng đội.
Và cả gương mặt của người tiền bối trong công ty cũ, người đã mắng cậu ấy – đội viên nhỏ tuổi nhất kém tận 5 tuổi – rằng trong tình huống đó, đáng lẽ một thức tỉnh giả hệ phòng thủ phải có trách nhiệm nhiều hơn.
Có lẽ, ẩn sau ánh mắt hơi ươn ướt ấy, An Yoon-seung đang hồi tưởng lại những ký ức cũ.
Hơn nữa, có vẻ việc tôi đánh giá cao cậu ấy cũng nhờ một phần vào chính nỗ lực của cậu ấy nữa.
“Thật ra em cũng âm thầm cố gắng để không làm phiền người đã dạy dỗ mình, không ngờ lại được anh công nhận như vậy…”
Khuôn mặt An Yoon-seung lúc này gần như đã chạm đến mức cảm động.
“À, mà anh này.”
“Hửm?”
“Nãy anh bảo giải nghệ không phải vì sức khỏe, vậy có thể cho em biết lý do cá nhân được không ạ?”
“Lý do đó á?”
“À, tất nhiên nếu không tiện nói cũng không sao đâu ạ!”
Nhưng dù có là câu hỏi của người học trò mình quý mến, đây vẫn là một chủ đề khó trả lời.
‘Làm sao mà mình có thể nói thẳng ra rằng mục tiêu duy nhất của mình là thành kẻ thất nghiệp, nằm dài mà tận hưởng cuộc sống đây.’
Dù là sinh vật ngoài hành tinh nhưng tôi cũng không thể hoàn toàn bỏ mặc thể diện xã hội được…
Sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, tôi chọn cách thổi phồng sự thật: “Chỉ là lý do rất nhẹ nhàng nên cũng hơi xấu hổ khi giải thích.”
Sau đó, để nhanh chóng khép lại chủ đề nhạy cảm, tôi liền nghĩ sang chuyện khác.
‘Hừm.’
Dù sao thì gần đây tôi cũng đã hoàn tất việc trả lại giấy phép.
Không cần thiết phải giữ lại đặc tính khó chịu mang tên khối u phổi này nữa.
‘Dù có phiền phức đi nữa thì cũng phải xử lý nó thôi.’
Mà nhắc đến chữa bệnh, một cái tên đặc biệt chợt lướt qua trong đầu tôi.
[Elixir]
Dù sao thì sự tồn tại của vật phẩm đó cũng đã được xác nhận thông qua [Tiên Tri Thư] của Andy Oliver.
‘Nhưng biết đâu cái hầm ngục đó lại không xuất hiện? Vì mình vừa mới gây xáo trộn hệ sinh thái mà.’
Tất nhiên, ngay cả khi không có vật phẩm đó, tôi vẫn có thể tự chữa trị căn bệnh này.
Nhưng vì tôi tò mò về cấu trúc của thứ thuốc có thể chữa khỏi mọi bệnh tật của con người, nên…
Tôi quyết định kiểm tra xem liệu hầm ngục chứa [Elixir] có tồn tại không.
Sau khi sắp xếp xong kế hoạch trong đầu, tôi mới quay trở lại cuộc trò chuyện ban nãy.
“Thôi, chuyện trả lại giấy phép săn quái đến đây là đủ rồi.”
Dù sao thì có dừng suy nghĩ lan man lại thì cũng chẳng nói ra được điều gì đặc biệt.
“Dù thế nào đi nữa, tôi chắc chắn sẽ không động tay vào nghề săn quái nữa đâu. Chán lắm rồi.”
“Vâng! Anh ạ.”
“Tôi còn đào tạo thế hệ sau rồi, vậy cũng coi như đã làm tròn nghĩa vụ cơ bản của một thức tỉnh giả.”
Nhân tiện, thế hệ sau mà tôi vừa nhắc đến, ai cũng biết đó là Jung Ha-sung.
Nếu tính rộng ra thì còn có cả An Yoon-seung, Seo Esther, và Seon Woo-yeon, người từng nhận được vài lời chỉ dẫn từ tôi.
“Từ giờ, Jung Ha-sung sẽ là người giải quyết phần lớn những vấn đề khó khăn.”
Vậy là chấm dứt công việc.
Tôi đơn giản ăn mừng việc được giải thoát khỏi cái nghề mình đã phát ngán.
Chính xác hơn là tổ chức một bữa tiệc nhỏ bằng cách chia đồ ăn giao tận nơi cho An Yoon-seung.
“À phải rồi, đây là nhà của gia đình cậu đúng không? Mà sao hôm nay cũng không thấy ba mẹ cậu đâu?”
“À, bố mẹ em đang đi du lịch Đông Nam Á nhân kỷ niệm ngày cưới ạ…”
“Vậy à? Chúc mừng họ nhé.”
“Em không hề có ý đó, nhưng không hiểu sao mỗi khi anh ghé qua nhà, tình huống lại thành ra như thế này.”
“Thì có sao đâu.”
Loảng xoảng.
Tôi đã để ý từ lâu rằng An Yoon-seung thích đồ ăn Trung Hoa, nhưng không ngờ cậu ấy cũng khoái cả món chân giò heo – một lựa chọn khá đặc biệt.
Ngay cả khi nhân viên giao hàng đã đến, tôi vẫn tiếp tục nhắn nhủ vài lời với người bạn ngoài vũ trụ của mình.
“An Yoon-seung.”
“Vâng!”
“Mặc dù tôi đã ngừng hoạt động, nhưng nếu cậu cần giúp đỡ, cứ gọi cho tôi, tôi sẽ lên Seoul ngay.”
“Ơ… Vâng?”
“Nên đừng nghĩ đến chuyện phiền phức hay gì cả, cứ gọi nếu có chuyện lớn.”
“Nhưng mà…”
“Gọi ngay đi.”
“Thật sự là gọi cho anh sao?”
“Dù tôi có lười đến mấy, nhưng nếu em trai thân thiết của tôi gặp chuyện đến mức bật khóc, thì dù thế nào tôi cũng phải đến hỗ trợ chứ.”
“Guh.”
Trước đây, vì quá căng thẳng với công việc, tôi từng tự nhủ: “Tuyệt đối sẽ không bao giờ tự tay chăm lo cho cái hành tinh chết tiệt này nữa.” hoặc “Cứ để loài người tự sống cuộc đời của họ đi.”
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, tôi nhận ra rằng hoàn toàn phớt lờ họ là điều không thể thực hiện trong thực tế.
‘Dù một cuộc sống lười biếng là mục tiêu tôi đã mơ ước từ rất lâu, nhưng đánh đổi tất cả các mối quan hệ chỉ vì một ngày đi làm thì cũng hơi…’
Thế nên tôi một lần nữa căn dặn:
Tôi biết rõ cậu làm việc rất cẩn thận, nhưng dù vậy, hầm ngục vốn là nơi đầy rẫy biến cố, nên bất cứ lúc nào cần giúp đỡ, cứ gọi tôi.
“Anh Ki-Ki-Kim Ki-ryeo …!”
Chủ nhà xúc động không nói nên lời.
Thành thật mà nói, sau đó là một chuỗi những lời ca ngợi quá rõ ràng nên tôi xin phép lược bỏ.
. . .
Bây giờ thì, tôi đã chào hỏi bạn bè một cách vui vẻ xong xuôi, cũng đến lúc bắt đầu một ngày ẩn dật rồi.
‘Hừm.’
Vài giờ sau khi trò chuyện với người địa cầu và trở về, tôi nằm dài trên sofa trong biệt thự, sắp xếp lại suy nghĩ.
Vật phẩm sử thi nhặt được từ [Hầm ngục Kiêu Ngạo] ư?
Thật ra chuyện đó không quan trọng đến mức tôi mới nhắc đến tận bây giờ, nhưng đó chính là một món đồ rất quen thuộc – [Hydra].
Và số phận của nó thì đã rõ ràng: thẳng tiến đến nhà đấu giá.
‘Đặc biệt là Esther, cô ấy đã tức giận hơn bất cứ ai khác, vừa nhìn thấy đã phán ngay “Trùng đồ rồi”...’ (2 thành kiếm giống nhau)
Vũ khí cận chiến có độc mạnh thường chỉ dành cho số ít người sử dụng.
Hơn nữa, Jung Ha-sung – người giỏi dùng kiếm nhất – lại đang sở hữu [Kiếm Hoàng Hôn], nên chuyện này đã được quyết định.
Nhưng nếu giả định món đồ trùng lặp lần này được bán đúng giá trị của nó…
Tôi có thể giải quyết vấn đề đó với tỷ lệ thành công 100%.
“Cuối cùng thì sắp đóng đủ thuế rồi.”
Rốt cuộc.
“Nếu biết chi tiêu hợp lý, số tiền lần này có thể đủ để trả luôn cả thuế tài sản trong tương lai.”
Vậy là tôi sẽ thoát khỏi kiếp nợ nần đáng ghét.
‘Mà nghĩ lại thì, tại sao một đại pháp sư như mình lại lâm vào cảnh nghèo túng ngay từ đầu chứ?’
Ha ha.
Tôi bật ra một tiếng cười khẽ rồi chỉnh lại tư thế.
Tình hình đã thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp một cách đầy xúc động, nhưng có vẻ hai, ba năm tới vẫn sẽ khá bận rộn.
‘Phải kiểm tra xem ma thuật đã dùng lên ký sinh thể còn duy trì được bao lâu. Phổi của mình… Cần tìm phương án dự phòng nếu cơ thể duy nhất này sụp đổ…’
Từ giờ trở đi, tôi sẽ sống như một nhà nghiên cứu thuần túy mà bấy lâu nay vẫn hằng mong ước.
Nhưng ngay khi vừa có ngày nghỉ, lập tức lao vào nghiên cứu thì cũng hơi quá…
“Không biết giờ này Seon Woo-yeon tan làm chưa nhỉ?”
Tôi cầm điện thoại lên.
“Lát nữa phải nhắn hỏi cô ấy cách thanh toán trên YTube. Nhân tiện, nạp đúng 2.000 won để mua bộ phim tài liệu về thảo nguyên đang giảm giá nào…”
Hạnh phúc thực sự bắt đầu từ đây.