Kim Gi-ryeo nhìn về phía người trước mặt và cất tiếng hỏi.
“Thợ săn Kang Chang-ho. Chuyện này rốt cuộc là gì đây?”
Nhưng câu trả lời nhận lại chẳng lấy gì làm thỏa đáng.
“Nói chuyện phiếm trong hầm ngục là một thói quen không tốt đâu.”
Sau khi [Lời thề Hiệp sĩ] bị vô hiệu hóa, suốt cả một mùa trôi qua mà họ không hề liên lạc. Thế mà khi gặp lại, hai thợ săn Hàn Quốc chỉ chào nhau bằng những lời lẽ nhạt nhẽo như vậy.
“Mà thợ săn Kim Gi-ryeo, sao cậu lại vào đây? Tôi đã để lại cuộc phỏng vấn bên ngoài nói rõ rằng có thể tự mình giải quyết mà.”
“Nếu nghe lý do, có lẽ anh sẽ cảm động đấy.”
“Oh?”
“Hầm ngục này mạnh hơn mức trung bình của [Thất Tông Tội], nên tôi vào đây để cứu hộ phòng trường hợp có sự cố.”
“Thế thì ra ngoài đi. cậu đã xác nhận rằng người chinh phục vẫn ổn rồi còn gì, còn đứng ì ra đó làm gì nữa?”
Nhìn chung, Kang Chang-ho chẳng có gì khác so với bình thường. Nếu phải chỉ ra điểm đáng ngạc nhiên, thì có lẽ là việc trang phục của hắn sạch sẽ hơn so với dự đoán.
‘Còn không thể sử dụng Thạch Kỹ Năng nữa kia mà. Mà cũng đúng thôi, chắc hẳn hắn vẫn còn vài kỹ thuật giết kẻ địch mà chẳng cần chạm vào.’
Mặc dù người đến trước thể hiện thái độ tiêu cực rõ ràng, nhưng tôi chẳng hề bận tâm.
‘Nói một cách chính xác, hầm ngục Lười Biếng này vốn chẳng có danh nghĩa chủ sở hữu nào cả.’
Kang Chang-ho gần như ép buộc để giành quyền vào trước. Thế nên, nếu xét theo góc độ khác, người thức tỉnh trước mặt tôi cũng có thể xem là kẻ đang chiếm đóng khu săn bắn trái phép.
Tôi vẫn đứng vững tại chỗ, chẳng hề nao núng.
Có lẽ cũng nhận ra sự thiếu chính đáng trong lập luận của mình, Kang Chang-ho không tiếp tục phản bác về việc tôi vào hầm ngục.
“Thôi được rồi. Chỉ cần đừng động vào con Boss sau cánh cửa đó là được.”
“Boss?”
“Tôi đã dọn sạch mọi thứ, vậy mà giờ có một kẻ đến sau lại định chiếm đoạt món đồ sử thi chắc chắn rơi ra từ Boss… Thế thì đúng là vô đạo đức.”
Tôi có thể hiểu được lý do của hắn.
“Được thôi.”
Tuy nhiên, tôi không thể dễ dàng bỏ qua một chi tiết quan trọng như vậy.
Một khoảng im lặng thoáng qua.
Tôi sắp xếp lại những gì vừa nhận ra và chậm rãi lên tiếng.
“Chuyện con Boss thì tôi tạm gác qua. Nhưng với tư cách là người bước vào để hỗ trợ, tôi thực sự thấy khó mà tin nổi những gì đang diễn ra.”
“Vậy à?”
“Thợ săn Kang Chang-ho, tại sao anh lại mạnh đến thế?”
“Đột nhiên lại khen tôi nhỉ.”
“Hiệu ứng trạng thái tiêu cực mà [Hầm ngục Lười Biếng] gây ra thực sự quá khắc nghiệt. Vậy mà anh vẫn vượt qua tất cả mà chẳng hề xây xát, lại còn gần như hoàn tất chinh phục hầm ngục chỉ trong vài phút.”
“Giọng điệu của cậu không giống như đang khen lắm đâu.”
“Trong cuộc đột kích ở Kagoshima, lý do anh không bảo vệ khế ước giả của mình chắc chắn không phải vì cảm thấy mạng sống bị đe dọa, đúng không?”
Những câu hỏi hợp lý lần lượt được đặt ra.
“Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Một siêu năng lực gia suốt ngày ru rú ở Hàn Quốc, làm sao có thể sử dụng năng lực thành thạo đến mức này? Còn lượng thông tin đồ sộ mà anh nắm giữ về cơ chế tạo dựng hầm ngục nữa… Tại sao lại chỉ có mỗi thợ săn Kang Chang-ho?”
Nhưng người bị hỏi chẳng hề đưa ra câu trả lời đáng giá nào.
“Này, Kim Gi-ryeo.”
Câu nói tiếp theo của hắn là thứ mà ngay cả linh hồn Alphauri hay cơ thể của một động vật có vú như tôi cũng khó mà hiểu nổi.
“Cậu biết tôi à?”
Tôi không thể hiện chút cảm xúc nào trên gương mặt.
“Sau chuyện ở Mỹ, chúng ta đã dừng mọi liên hệ rồi. Vậy thì tôi thực sự không hiểu, tại sao cậu cứ liên tục bắt chuyện với tôi?”
“Thợ săn Kang Chang-ho.”
“Giờ có cố dồn ma lực vào giọng nói để đe dọa cũng chẳng có tác dụng nữa đâu.”
Hắn tuyên bố rằng dù tôi có tích tụ mana như thể chuẩn bị tung một phép thuật lớn, hắn vẫn sẽ chẳng phản ứng gì.
Tôi dừng lại một chút, chăm chú nhìn quanh mắt hắn.
Không có kính hỗ trợ nào cả.
“À, đúng rồi. Tác dụng phụ của [Mắt Rồng] gây khó chịu trong sinh hoạt hàng ngày, tôi đã giải quyết xong rồi.”
“Bằng cách nào?”
“Ở đất nước này có bao nhiêu kỹ thuật viên tay nghề cao chứ. Chỉ cần trả công xứng đáng, kính áp tròng đặc chế cũng sẽ ra lò ngay thôi.”
Kính áp tròng… kính áp tròng…
Nói cách khác, hắn đã tìm được cách chế tạo một loại kính áp tròng có thể điều chỉnh hiệu ứng của [Mắt Rồng] bằng phương pháp vật lý.
‘Đúng là con người kỳ lạ thật. Ai mới là kẻ đầu tiên nghĩ đến chuyện gắn thứ này lên giác mạc nhỉ?’
Việc không thể làm hắn mất thị lực trong trận chiến quả thực là một điều đáng tiếc.
Nhưng trước khi tôi kịp than thở theo góc nhìn của một sinh vật ngoài hành tinh, người đối diện đã tiếp tục lên tiếng.
Những con quái vật từ [Hầm ngục Lười Biếng] gục ngã khắp nơi.
Tôi đã có chút lo lắng, nhưng thực tế trước mắt lại hoàn toàn khác với tưởng tượng—kẻ chinh phục hầm ngục không hề có dù chỉ một vết xước.
Và tốc độ chinh phục không thể hiểu nổi.
Kang Chang-ho nhìn người đàn ông tóc vàng gốc Hàn và khẽ gật đầu.
Gộp tất cả những yếu tố này lại, việc tôi đặt nghi vấn cũng là điều hiển nhiên. Nhưng…
‘Tóm lại, hắn sẽ không tự mình hé lộ quá trình đó đâu nhỉ.’
Ừ thì, cũng chẳng có gì bất ngờ cả.
‘Ồ, mà khoan. Chính hắn cũng đã giả vờ là người thức tỉnh hệ nước trước mặt công chúng, vậy tại sao lại bắt tôi phải phơi bày năng lực của mình chứ?’
Không giống như màu tóc đột biến tự nhiên của tôi, mái tóc vàng của hắn là sản phẩm của sự can thiệp nhân tạo.
Tôi im lặng lắng nghe lời hắn nói, đồng thời cân nhắc trong đầu.
‘Nếu Kang Chang-ho thực sự sở hữu sức mạnh lớn đến thế này, thì có lẽ mình nên xem xét lại từng bước đi của hắn từ trước đến nay.’
Nhưng khi tôi vẫn còn đang mải suy nghĩ…
Người sống sót từ Dungeon Sock, Kang Chang-ho, bất ngờ thốt ra một câu khó tin.
“Dù sao thì mấy con ruồi giấm đó cũng chẳng sống được bao lâu. Tôi thực sự không hiểu tại sao một kẻ như cậu lại luôn tỏ ra hống hách chất vấn người khác như vậy.”
Hắn thậm chí còn không gọi tôi là thợ săn Kim Gi-ryeo.
Ban đầu, tôi nghĩ rằng hắn đang khiêu khích để dẫn đến một trận đấu.
Nhưng…
“Dù sao thì tôi cũng thấy cậu khá thú vị đấy.”
Đột nhiên lại có một lời khen?
“Dù nói thế nào đi nữa, rốt cuộc cậu vẫn là một thức tỉnh giả không có lý do mà lại đi bảo vệ Seoul.”
“……”
“Những kẻ như cậu—không, những anh hùng như cậu—càng nhiều thì tôi lại càng dễ sống. Thế nên, thành thật mà nói, tôi cảm thấy việc cứ phải căng thẳng đối đầu với nhau thực sự rất phiền phức. Tôi thích duy trì quan hệ hòa hoãn với mọi người hơn.”
Tôi lập tức đưa ra thắc mắc hiển nhiên nhất.
“Lúc gọi điện anh còn nói nếu có chuyện gì thì sẽ di cư cơ mà.”
Đây không phải một câu hỏi khó, nên Kang Chang-ho đáp ngay lập tức.
“À, tôi nói dối đấy.”
“Gì cơ?”
“Nếu cứ để lộ sở thích cá nhân quá rõ ràng, người khác sẽ nắm được điểm yếu, thế nên tôi bịa chuyện chút thôi. Nói đi nói lại, tôi đâu có lý do gì để rời khỏi Hàn Quốc? Tôi đã bảo rồi mà, nếu có tiền thì còn chỗ nào dễ sống hơn ở đây chứ?”
Hắn cười—một tiếng cười vô cùng máy móc.
Liệu lần này có phải là lời thật lòng không?
“Thực sự chỉ vì lý do cá nhân mà anh vẫn bám trụ ở Hàn Quốc à? Không phải là đang giữ riêng một số thông tin gì khác sao?”
Dựa vào linh cảm của một sinh vật sống lâu năm, tôi hỏi như vậy.
Nhưng thái độ của hắn lại vô cùng dửng dưng.
“Thế thì sao? Dù tôi có nói dối từ đầu đến cuối, cậu cũng chẳng làm gì được tôi.”
Một thái độ điển hình của kẻ đã từng rao bán cả [Justitia].
Nhưng có lẽ, Kang Chang-ho không biết một điều…
Rằng người đang đứng trước mặt hắn không phải một con người.
“……”
Tôi—một đại pháp sư Alphauri, kẻ có thể rút ký ức từ bộ não của động vật chết.
Dù vậy, tôi vẫn giữ khuôn mặt vô cảm và không nói gì thêm.
May mắn thay, tình hình chưa đủ tệ để tôi phải dùng đến loại ma thuật vô đạo đức đó.
Kang Chang-ho nói rằng hắn buộc phải rời đi vì đã trót mua đất đầu cơ từ trước, còn tôi thì chẳng có lý do gì mà vẫn cứ lao vào [Hầm ngục Lười Biếng] như một con người chính trực. Đã vậy, dù có nghe dối trá, tôi cũng chẳng thể tra tấn người khác để moi sự thật, đúng không?
‘Không phải thế đâu…’
Hắn tiếp tục nói với giọng điệu thân thiện, chỉ ra rằng dù bản thân có nói chuyện khiêu khích đến thế, tôi vẫn chưa hề động tay động chân.
‘Chẳng qua tôi đang hồi phục mana nên chưa xử lý hắn thôi.’
Một chút hiểu lầm về nhân cách lướt qua tâm trí tôi.
Nhưng dù Kang Chang-ho có nói nhiều lời hòa nhã đến đâu, có vẻ hắn vẫn không ngại đối đầu với thợ săn cấp S thứ tư.
Hắn nở nụ cười đến mức lộ cả cơ mặt căng chặt ở hai bên má. Nhưng mỗi khi tôi hỏi về năng lực của hắn, hắn chỉ nhấn mạnh một điều duy nhất—hắn sở hữu [Khát Vọng Vươn Lên ], như một cách ngầm cảnh báo.
‘Thật đáng kinh ngạc. Hắn không biết mình đang đứng trước một đại pháp sư sao mà lại tỏ ra thách thức đến vậy?’
Hoặc có lẽ, bản thân hắn vốn cực kỳ khinh thường những kẻ dám chất vấn hắn.
‘Nhưng nếu cứ giữ im lặng thế này, mình lại càng tò mò hơn. Hắn đã thiết lập tận 20 kỹ năng gì mà có thể chinh phục hầm ngục nhanh đến vậy? Và lý do thực sự khiến hắn cố chấp bám trụ ở Hàn Quốc có thật sự đơn giản không?’
Ngay khi tôi vừa nghiêng về phương án "tách hộp sọ hắn ra xem thử"…
Gã thợ săn cấp S thứ ba, vốn im lặng từ nãy đến giờ, bất ngờ bật dậy.
Hắn mở cánh cửa thép sau lưng và dứt khoát kết liễu con Boss, vốn đang trong tình trạng hấp hối.
‘Dựa vào vết thương còn lại trên xác, có vẻ hắn chỉ dùng [Cường Hóa Cơ Thể] như bình thường.’
Nhưng tại sao hắn lại đột ngột kết thúc trận chiến khi đang nghỉ ngơi?
Ngay sau đó, người đàn ông ngoài ba mươi tuổi kia mở miệng giải thích.
“Thấy thở thôi cũng phiền.”
Lưu ý, đây không phải một câu đùa vô thưởng vô phạt.
Họ đang đứng trong một hầm ngục có chủ đề tội lỗi.
Và điều mà đám quái vật trong cánh cổng này căm ghét nhất chính là [Sự Lười Biếng].
Nói cách khác, hiệu ứng trạng thái tiêu cực đã tăng đến mức khiến hắn khó chịu.
‘Hắn chưa chuẩn bị đối phó hoàn toàn với trạng thái này sao?’
Mà nghĩ lại thì, trong cánh cổng Siren (ngừoi cá), hắn cũng không có khả năng kháng trạng thái tương tự.
Khi tôi còn đang suy nghĩ…
Ngay khi con Boss trong không gian dị giới bị giết, cánh cổng bắt đầu khởi động quy trình quen thuộc.
Tòa thành từng khiến vô số con người khổ sở đổ sập.
Phần thưởng Sử thi được trao cho người duy nhất đóng góp vào cuộc chinh phục.
Những sinh vật bị tống ra khỏi hầm ngục khi mọi thứ không còn giá trị.
‘Mới chớp mắt mà đã ở bên ngoài rồi.’
Dù môi trường xung quanh thay đổi nhanh chóng, thái độ của tôi vẫn không đổi.
Ngược lại, tôi cảm thấy khó chịu khi một đại pháp sư như mình lại bị một kẻ nguyên thủy như hắn phớt lờ. Đã có lúc tôi muốn phô diễn sức mạnh để dằn mặt.
Nhưng đúng lúc đó, một câu nói của Kang Chang-ho lại trở thành đòn chí mạng.
“Nhưng này, Kim Gi-ryeo, cậu có biết không? Trên thế gian này, có rất nhiều thứ mà biết ít thì tốt hơn đấy.”
“Gì cơ?”
“Thế nên nếu tôi không nói gì, cậu hãy cứ nghĩ rằng tôi đang làm điều tốt đi.”
Không dừng lại ở đó, hắn tiếp tục chọc vào chút lương tâm còn sót lại của một pháp sư.
Hắn chỉ ra rằng dù tôi có thái độ gắt gỏng, tôi vẫn đã giúp ngăn chặn [Hầm ngục Lười Biếng] Break.
Thậm chí, gần đây tôi còn quyên góp cho một trại trẻ mồ côi với hy vọng trở thành người có ích cho đất nước.
Rồi hắn kể rằng khi đọc báo mạng, hắn thấy có người nói rằng tôi đã từng đến làm tình nguyện ở một nơi gọi là Viện Nuôi Dưỡng. (cái chỗ slime +123 điểm cho cô giám sát viên)
‘Gì cơ? Tôi chưa bao giờ tham gia tình nguyện mà?’
Bất kể sự hiểu lầm giữa chừng là gì, một đại pháp sư như tôi cũng chẳng còn cách nào khác ngoài nhún nhường khi bị nói như vậy.
‘Ta đây dù có bực mình, nhưng phải thừa nhận logic của hắn đúng.’
Bỏ qua mọi thành kiến trước đó, xét riêng lần này, Kang Chang-ho thực sự chẳng có lỗi gì. Tôi cũng không thể làm gì đi ngược lại ý hắn mà không có lý do chính đáng.
‘Nếu ngay từ đầu ta định giết người Trái Đất mà chẳng cần lý do, thì ta đã không cẩn thận viết nhật ký rồi.’
Như vậy, dù sao mọi chuyện cũng đã kết thúc trong hòa bình.
—Tudududu…
Từ xa, tiếng bước chân của đám người đang chạy đến vang lên.
‘Đúng là tinh thần làm việc đáng nể.’
Vị trí nơi các thợ săn cấp S rời cổng chỉ cách khu vực của Trung tâm Ứng phó Thảm họa tạm thời một khoảng ngắn.
Thế nên, những phóng viên đang tập trung gần đó nhanh chóng phát hiện ra siêu năng lực gia và lao đến.
Tiếc rằng, họ không thể phỏng vấn người đã chinh phục hầm ngục.
“Hôm nay đúng là không nên lấy xe ra… Chẳng còn sức mà lái về nữa.”
“Có cần chúng tôi gọi xe cấp cứu không?”
“Không cần đâu.”
Vì tài xế riêng của hắn hôm nay dường như đang nghỉ phép, Kang Chang-ho bèn chặn một chiếc taxi trên đường.
Bác tài xế sợ hãi đến mức tay run rẩy, khiến tôi tự hỏi liệu hắn có đạp được chân ga tử tế không.
Nhưng khi nhìn thấy tấm séc mà Kang Chang-ho ném cho, ông ta lập tức tìm lại động lực lái xe.
—Vrrrrr.
Kẻ chinh phục [Hầm ngục Lười Biếng] đã trở về nhà.
Dù tôi chẳng thu được gì ngoài một mớ nghi vấn…
Nhưng chí ít, quê hương thứ hai của người ngoài hành tinh này đã tạm thoát khỏi nguy hiểm.
Chỉ riêng điều đó cũng đáng để ăn mừng.