Ninh Tôn về đến nhà, mẹ Ninh đã rời đi.
Hứa Thanh Du đang ở phòng khách gọi điện thoại.
Ninh Tôn mở cửa đi vào, cuộc điện thoại của cô cũng vừa mới kết thúc.
Hứa Thanh Du cũng không trốn tránh, đặt điện thoại xuống nhìn anh, “Anh về rồi, tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”
Ninh Tôn cũng không nghĩ nhiều, đi về phía nhà vệ sinh, “Em muốn đi ăn ở đâu?”
Hứa Thanh Du không nghĩ đi đâu, vì đã hẹn với Tống Kình Vũ từ trước.
Hứa Thanh Du đi theo vào cửa nhà vệ sinh, nhìn Ninh Tôn đang rửa mặt. “Lúc nãy anh Tống nhắn tin cho em, nói là muốn hẹn em ăn cơm, có lẽ là muốn nói một chút về chuyện đầu tư với em.”
Động tác của Ninh Tôn dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Hứa Thanh Du.
Vẻ mặt của Hứa Thanh Du rất bình thản, đối mặt với Ninh Tôn, không đợi Ninh Tôn hỏi, cô liền nói trước, “Anh đừng cho em những suy nghĩ mà em không có, nếu em thật sự có chút gì đó thì cũng sẽ không bảo anh đi cùng.”
Ninh Tôn lại cúi đầu, rửa mặt, “Anh không nghĩ gì cả, chỉ có em suy nghĩ nhiều thôi.”
Rửa mặt xong, anh vừa lau mặt vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, “Lúc nãy anh đi ra ngoài nhìn thấy Nam Nhạc.”
Hứa Thanh Du lập tức trợn tròn mắt, Ninh Tôn trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác giống như hòa nhau vậy.
Không cần Hứa Thanh Du hỏi, Ninh Tôn tự mình mở miệng, “Anh cảm thấy chắc là cô ta chờ ở cửa tiểu khu, sau đó thấy anh thì tiến tới trò chuyện mấy câu.”
Hứa Thanh Du vội hỏi: “Anh nói chuyện gì vậy? Cô ta nói với anh cái gì?”
Ninh Tôn quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, khóe môi cong lên, “Em đừng cho anh những suy nghĩ mà anh không có, nếu anh thật sự có chút gì đó, thì cũng sẽ không nói với em.”
Vẻ mặt Hứa Thanh Du ngưng lại một chút, sau đó bỗng chốc bật cười.
Ninh Tôn thật sự là học đi đôi với hành, sang tay một cái liền đem những gì cô nói chuyển tặng ngay lại cho cô.
Hứa Thanh Du đi qua, bóp lấy cánh tay Ninh Tôn, vẻ mặt như hung thần ác sát, “Đừng nói với em là hai người không có chuyện gì, nhanh chóng thành thật khai báo cho em, hai người nói chuyện gì, hai người ở bên ngoài trong thời gian lâu như vậy, có phải vẫn luôn ở cùng một chỗ không?”
Ninh Tôn giơ tay ôm lấy Hứa Thanh Du, hai người tiến về phía sô pha, “Không nói chuyện gì nhiều, cô ta cũng chỉ cùng anh nói xa nói gần rằng những tài nguyên kia hiếm có như thế nào.”
Nói thật ra thì, Ninh Tôn biết phải khó khăn như thế nào mới có được những tài nguyên đó, Nam Nhạc không nói rõ ràng lắm, nhưng lúc trước cô ấy đã nhắc đến tên của hai thương hiệu quốc tế.
Hai thương hiệu này Chị Thái không thể tiếp cận được, đối tượng hợp tác năm xưa đều là loại chóp đỉnh của Kim Tự Tháp.
Nếu có thể đem dạng này tài nguyên nắm ở trong tay, thì địa vị chắc chắn sẽ được nâng lên.
Chẳng qua là trước đó anh không nói những chuyện này với Nam Nhạc, chỉ nói về việc anh ấy có thể kiểm soát được những tài nguyên này hay không.
Một số tài nguyên sẽ cho bạn thêm điểm nếu bạn cầm tới tay, nhưng cũng có một số tài nguyên nếu cầm trong không khéo sẽ dễ dàng bị chế giễu.
Tuy rằng danh tiếng hiện tại của mẹ Ninh đã được cải thiện nhưng cũng không được mọi người công nhận, nó thực sự mang lại cho bà tầng lớp tài nguyên, nhưng Ninh Tôn cũng có chút sợ sẽ mang đến những phản ứng ngược lại.
Có những tài nguyên như vậy bạn đồng nghiệp đều ghen tị đến đỏ con mắt, lúc đó đoán chừng sẽ có người đối với anh giống như đối với mẹ Ninh.
Mẹ Ninh không có tác phẩm nào gắn liền với tên tuổi bản thân, nên muốn chống lại những lời đồn đại đó cũng không dễ dàng chút nào.
Cho nên biện pháp tốt nhất bây giờ là làm cái gì chắc chắn cái đó.
Hứa Thanh Du không hiểu những thứ này nhiều như Ninh Tôn, cô chỉ là có chút do dự, “Nếu như bỏ lỡ một nguồn tài nguyên tốt như vậy, có lẽ khó mà hợp tác được nữa.”
Ninh Tôn gật đầu, anh đương nhiên biết đạo lý này.
Tài nguyên của người ta không thể nào ở mãi chỗ đó chờ mình, có khả năng nếu bọn họ không đồng ý, thì người ta sẽ lập tức tìm ngay một người phát ngôn mới, ký kết hợp đồng không biết bao nhiêu năm.
Cho nên nếu lần này từ chối, ngay cả khi bọn họ hối hận thì chỗ trống cũng không có.
Nhưng Ninh Tôn lại ôm chặt Hứa Thanh Du trong tay, “Thật ra thì nếu em thực sự đem những tài nguyên này cho anh, anh còn cảm thấy nóng bỏng tay, mẹ anh ở phương diện này chắc sẽ có cân nhắc.”
Anh thở ra một hơi dài, “Anh cảm thấy rằng tiết tấu hiện tại của chúng ta vô cùng tốt, thực sự không cần phải một bước đi lên mấy nấc thang.”
Hứa Thanh Du nằm trong ngực Ninh Tôn, nhẹ giọng ừ một tiếng, “Bất kể anh có quyết định gì, em đều ủng hộ anh.”
Hai người ở trong phòng khách dây dưa với nhau một hồi, sau đó Hứa Thanh Du liền lấy bằng tốt nghiệp của mình mở ra.
Ninh Tôn lập tức phải vào trường quay, cô không cần theo vào, khoảng thời gian này cũng không thể cứ một mực ở nhà ngây ngô được.
Chung quy vẫn phải tìm một cái gì đó thuộc về riêng mình.
Hôm nay trong cuộc họp của công ty, chị Thái cũng nhắc một câu, nói toàn bộ quá trình Ninh Tôn gia nhập đoàn phim, Hứa Thanh Du có thể tự phân bổ thời gian của mình.
Dù sao thì hiện tại công bố ra ngoài thân phận của cô chính là bạn gái Ninh Tôn, nếu như Ninh Tôn đi làm, thì cô chắc chắn không thể phục vụ bên người của ngôi sao nào khác.
Hơn nữa, thân phận này của cô không thích hợp để theo vào đoàn phim,vì vậy cũng chỉ có thể cho cô nghỉ.
Mở đầu Ninh Tôn vào đoàn quay phim chụp ảnh vài tháng, mấy tháng này, công việc duy nhất của Hứa Thanh Du là bạn gái của Ninh Tôn.
Chỉ là hiện tại không cần giả bộ chuyện này, cô chỉ cần hành động chân chính là được rồi.
Hứa Thanh Du đem bằng cấp học tập của mình, còn có các chứng chỉ đạt được ở trường học trước đây đều lấy ra, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy điều kiện ở đó kém hơn nhiều so với yêu cầu của công ty hiện nay.
Ninh Tôn đưa tay nhéo nhéo lỗ tai Hứa Thanh Du, “Không sao đâu, nếu công ty này không vào được thì chúng ta sẽ suy nghĩ cái khác, dù sao cũng chỉ là người học việc, công ty nào cũng giống nhau thôi.”
Cái này thực sự không phải là nơi nào cũng giống nhau, những gì bạn có thể học trong tay một ông chủ lớn khác với những gì bạn có thể học trong tay một người bình thường.
Hứa Thanh Du để chứng chỉ và bằng tốt nghiệp vào một chỗ sửa sang lại đứng lên, “Ngày mai em sẽ qua đó nhìn một chút.”
Hai người không có việc gì làm, cả buổi chiều đều ở nhà dọn dẹp vệ sinh sửa sang phòng ốc, trở về cũng không nói đem nhà cửa dọn dẹp, vừa vặn bây giờ lại rảnh rỗi.
Trước đây khi Hứa Thanh Du dọn dẹp, chỉ có một cảm giác làm việc cho người khác.
Khi đó cô coi mình là trợ lý của Ninh Tôn, là bảo mẫu của Ninh Tôn, nơi này chỉ là nhà trọ của cô mà thôi.
Nhưng mà bây giờ dọn dẹp vệ sinh, cô lại có một cảm giác thân thuộc không thể giải thích được, như thể cô đang thu dọn nhà của chính mình.
Chờ chuẩn bị xong xuôi, cũng sắp đến giờ hẹn, Hứa Thanh Du liền nhắn tin cho Tống Kình Vũ hỏi tối nay đi ăn ở đâu.
Tống Kình Vũ bên kia vừa vặn cũng mới vừa làm việc xong, nhanh chóng gửi tin nhắn cho cô, gửi cho cô địa chỉ và số phòng bao.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn thay quần áo rồi đi thẳng về phía tiệm cơm.
Tống Kình Vũ so với bọn họ tới chậm hơn một chút, cả người phong trần mệt mỏi.
Anh nhìn thấy Ninh Tôn tới cũng không có kinh ngạc, đối Ninh Tôn gật gật đầu, “Anh Ninh tất cả đều bình an chứ?”
Ninh Tôn câu một chút khóe miệng, “Cũng không tệ lắm.”
Tống Kình Vũ ngồi xuống, sau đó mở miệng, “Rất nhiều thứ đều phải nghĩ thoáng, đời người mà, không phải chỉ là một quá trình như vậy thôi sao, có qua có lại.”
Ninh Tôn nói câu đúng vậy, sau đó cười cười, “Kỳ thật tôi không sao, ba tôi cũng không bị hành hạ thời gian quá lâu, đây cũng là một cái để mọi người chúng ta đều vui mừng.”
Tống Kình Vũ gật đầu, yêu cầu người phục vụ bắt đầu gọi món.
Sau khi gọi món xong, chủ đề của mọi người thay đổi, Tống Kình Vũ nói về dự án do Hứa Thanh Du đầu tư.
Hiện tại, dự án đang hoạt động rất suôn sẻ, lợi nhuận vẫn còn đáng kể, Tống Kình Vũ nói thêm rằng, nếu như kinh tế của Ninh Tôn cùng Hứa Thanh Du cho phép thì có thể tăng thêm một ít.
Hiện tại dự án sẽ không lỗ trong thời gian ngắn.
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn Ninh Tôn, “Lão đại, nói thế nào?”
Ninh Tôn liền cười, “Ở bên ngoài, em cho anh mặt mũi như vậy, ở nhà không phải vẫn do em định đoạt sao?”