Hứa Thanh Du đưa mẹ Ninh về nhà. Thật sự là mẹ Ninh đã uống rất nhiều. Lúc mở cửa xe đi xuống thì bà ấy còn nôn mửa một đoạn đường dài.
May mắn thay bà ấy không nôn trên xe. Người tài xế này còn có chút may mắn. Người đó cũng qua đó giúp Hứa Thanh Du đỡ bà ấy xuống xe.
Khi Hứa Thanh Du trả tiền xe thì cô đã trả nhiều hơn một chút. May mà người tài xế này vẫn còn có chút lương tâm. Giúp Hứa Thanh Du đỡ mẹ Ninh đi đến dưới lầu mới rời đi.
Cuối cùng mẹ Ninh không nhịn được nữa. Bà ngồi xuống ở bậc cấp dưới lầu, bà xua tay, “Đợi một chút để mẹ hóng gió chút nào.”
Một mình Hứa Thanh Du thì đỡ không nổi bà ấy nên cô chỉ có thể ở bên cạnh bà ấy và đợi mà thôi.
Một lúc sau, mẹ Ninh mới lảo đảo đứng dậy. Bà đi đến bên chỗ gốc cây đằng kia và nôn mửa liên tục.
Sau khi nôn mửa liên tiếp mấy lần thì chắc là bà ấy đã khỏe hơn một chút. Bà dùng tay lau miệng của mình, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hứa Thanh Du vỗ vỗ nhẹ sau lưng mẹ Ninh, “Rốt cuộc thì tối hôm nay mẹ đã bàn về việc gì chứ? Sao lại uống say ra nông nỗi như vậy hả? “
Mẹ Ninh quay đầu lại, nhìn Hứa Thanh Du một hồi lâu, “Con đi đón mẹ về rồi à? Con đi một mình ư? “
Bà ấy đã không còn biết gì nữa. ngay cả việc bằng cách nào mà mình có thể rời khỏi phòng riêng kia cũng không nhớ gì cả.
Hứa Thanh Du thở dài, “Được rồi, chúng ta lên nhà trước đi, về nhà có chuyện gì thì nói tiếp.”
Mẹ Ninh ói mửa tiếp thêm vài lần nữa rồi lại đòi hóng gió. Bây giờ thì bà ấy có thể tự mình đi được, bước đi loạng choạng và theo Hứa Thanh Du về nhà.
Sau khi vào nhà, thì bà ấy vẫn còn một chút khó chịu. Ngay cả giày cũng không thay liền vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Hứa Thanh Du mới thay giày xong chưa kịp đến trước phòng vệ sinh thì trong đó đã truyền ra âm thanh ói mửa của mẹ Ninh.
Xem ra hôm nay bà thật sự uống không ít, bia pha mù tạt, uống vào chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Khi Hứa Thanh Du đi qua đó thì mẹ Ninh đang rửa mặt của mình. Lúc này, thì cuối cùng bà ấy cũng đã tỉnh táo hơn chút rồi.
Bà ấy quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, “Con qua đó chỉ đón mỗi mình mẹ về thôi sao?”
Hứa Thanh Du dựa vào khung cửa phòng tắm, “Con chỉ thấy mẹ cứ uống mãi với những người đó. Mẹ cũng có đem người theo qua bên đó à?”
Mẹ Ninh lấy khăn lau mặt, sau khi suy nghĩ xong liền nói: “Không sao đâu. Người mẹ đem đến đó là đàn ông. Bọn họ đều là đàn ông hết với nhau. Dù cho có uống nhiều hay nữa thì những người đó cũng không ăn thịt cậu ta được.”
Hứa Thanh Du bất lực nói: “Mẹ là một người phụ nữ sao lại đi đọ rượu với những người đàn ông ấy chứ. Nếu uống say thì người thiệt là mẹ đó.”
Mẹ Ninh quay người bước ra khỏi phòng tắm, “Hôm nay, mẹ tính toán có chút sai sót rồi. Vốn dĩ cũng không có nhiều người lắm, mẹ chi đem theo một người qua đó mà thôi. Mẹ cũng nghĩ cũng đủ để ứng phó. Nhưng ai lại biết những người đó còn kêu thêm mấy người nữa chứ. Mẹ cũng muốn tìm người đến uống thay mẹ nhưng không tìm được đó. “
Tuy rằng bây giờ, bà ấy đã có kí kết hợp đồng với công ty. Nhưng chỉ dựa vào một mình chị Thái, bà ấy cũng không quen biết ai khác nữa. Bữa ăn hôm nay cũng không phải là công ty sắp xếp. Đây là một nhà đầu tư đã hợp tác muốn mời bà ấy đi ăn. Bà ấy cũng muốn hợp tác lâu dài nên mới qua đó mà thôi.
Ai mà biết được bên chỗ đầu tư còn giữ một chiêu, nửa đường còn kêu người đến nữa chứ.
Mẹ Ninh không muốn làm mất lòng bọn họ cho lắm. Hơn nữa, bà ấy vừa mới trở lại giới giải trí mà thôi, con đường đó mới đi được một ít. Chỉ cần đắc tội với những người này thì họ chỉ cần sử dụng một chút thủ đoạn thì có thể khiến sự nghiệp của bà rơi vào vực thẳm thêm một lần nữa.
Vốn dĩ muốn dựa vào tình hình để tìm ra đối sách. Kết quả đối sách vẫn chưa nghĩ ra thì đã bị bọn họ hớt tay trên mất rồi.
Mẹ Ninh cũng rất khó chịu.
Bà ấy ngồi phịch xuống sô pha, ngẩng đầu nhắm mắt lại, vẻ mặt vẫn không thoải mái cho lắm.
Hứa Thanh Du đi vào bếp đun nước nóng, bưng ra cho bà một cốc nước mật ong. “Mẹ uống một chút nước nóng đi. Vừa rồi có nôn vài lần, chắc là dạ dày cũng khó chịu lắm.”
Mẹ Ninh không trả lời. Hứa Thanh Du suy nghĩ một hồi rồi cô đặt cốc nước ở trên bàn.
Kết quả, mẹ Ninh nói, “Quả nhiên không ở trong giới giải trí lâu dài thì có chút không thích ứng được với những biến hóa ở đây nữa. Hay là mẹ đã già rồi hay sao chứ.”
Hứa Thanh Du ngồi xuống bên cạnh mẹ Ninh, “Mẹ có nhớ người cuối cùng uống với mẹ là ai không vậy. Con thấy tuổi tác của người đó đã lớn rồi đấy, chắc là lớn hơn mẹ nữa.”
Mẹ Ninh xua tay, hiện tại bà ấy không nhớ được gì nữa. Thực ra bà ấy sớm đã không biết gì nữa. Nhưng lời sau này bà nói chỉ là những lời nói sau khi say mà thôi.
Hứa Thanh Du thấy mẹ Ninh không nhớ gì thì cô cũng không nói cái gì khác nữa. Thực ra là cô ngại nói ra chuyện người đàn ông đó có ý nghĩ xấu xa với mẹ Ninh.
Sau đó, khi mà Hứa Thanh Du đưa mẹ Ninh đi thì ông ta còn nắm tay mẹ Ninh lại nữa.
Cũng không biết có phải là phản ứng của việc uống quá nhiều hay không nữa. Hành vi của ông ta có chút không bình thường, dù sao thì thấy rất là háo sắc.
Mẹ Ninh im lặng và nghỉ ngơi một hồi. Cuối cùng bà ấy gắng ngồi dậy và uống một ngụm nước mật ong. Chắc là đến cuối cùng bà ấy không nhịn được nữa nên mới mở miệng ra văng những lời tục tĩu ra, “Ngày nào mẹ cũng phải giả làm đứa ngốc cho những thằng cha đó. Đến cuối cùng chắc những kẻ đó cũng coi mẹ là ngốc thật rồi. “
Hứa Thanh Du cảm thấy rất thương cho mẹ Ninh. Nhưng những chuyện này không có cách nào để nói cả. Trong giới giải trí thì người đầu tư mới có tiếng nói quyền lực nhất, ai có tiền là người đó làm chủ thôi.
Dù cho trong lòng khó chịu nhưng cũng không có cách nào đối diện trực tiếp với những người đó được. Chính bởi việc biết được không thể nào đấu qua bọn họ được.
Hai người ngồi trên sô pha không nói chuyện, đợi một lúc sau, mẹ Ninh mới đứng dậy trở về phòng.
Khi đóng cửa, bà ấy có nói với Hứa Thanh Du, “Ngày mai mẹ cũng chẳng có việc gì. Sáng mai con thức dậy thì không cần gọi mẹ dậy đâu, có lẽ mẹ sẽ ngủ đến chiều luôn đấy.”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Được rồi, mẹ cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Mẹ Ninh đóng cửa lại, sau đó không có động tĩnh gì nữa, Hứa Thanh Du chờ một hồi rồi cô cũng trở về phòng.
Lúc vừa nằm xuống thì cô cũng có mở điện thoại ra xem. Ở điện thoại có tin nhắn của Ninh Tôn. Cũng không có chuyện gì quan trọng lắm, chỉ là Ninh Tôn muốn thông báo rằng bên mình đã quay xong hết rồi. Anh ta đã về tới khách sạn rồi, những tin tức như vậy mà thôi.
Hứa Thanh Du không có hứng thú tán gẫu với Ninh Tôn, cô đặt điện thoại di động sang một bên, cô đi vệ sinh cá nhân rồi ngủ thiếp đi.
Có thể là do trong lòng suy nghĩ nhiều quá nên đêm nay ngủ không yên giấc. Cô cũng không nằm mơ gì, chỉ là mơ hồ trong giấc ngủ cô suy nghĩ rất nhiều. Dù cho có ngủ đi chăng nữa thì trong đầu của cô vẫn còn rất tỉnh táo.
Bây giờ, cô nhìn thấy cảnh tưởng mẹ Ninh phải bất lực uống rượu với những người đó thì cô lại nghĩ tới hoàn cảnh ngày trước của Ninh Tôn.
Không biết lúc trước Ninh Tôn đã nhìn mặt người khác để làm việc không biết bao nhiêu lần. Lúc đó thì anh toàn bị những người trên mạng công kích. Công ty vì muốn gắn kết nhiều mối quan hệ hơn nên đã sắp xếp cho anh nhiều buổi hẹn. Lúc đó thì Hứa Thanh Du cũng không đi theo, vì vậy cô cũng không biết rõ những buổi hẹn đó rốt cuộc có những gì trong đó nữa.
Vậy nên cô càng không biết trước đây Ninh Tôn đã đối mặt với không biết bao nhiêu tình canh éo le, khó khăn và gian nan nữa. Cũng giống như mẹ Ninh hôm nay, rõ ràng bà ấy biết là mình đang bị chuốc rượu nhưng vẫn vui cười và tiếp nhận những điều đó.
Càng nghĩ về điều đó thì cô càng đau lòng. Đến cuồi cùng vì quá khó chịu nên Hứa Thanh Du đã bị tỉnh giấc.
Bên ngoài trời vẫn còn tối, cô suy nghĩ một hồi rồi ngồi dậy. Cũng không bật đèn, cô ngồi trong bóng tối rồi vỗ ngực của mình. Hành động này của cô như vẻ đang tự trách mình.
Cô cũng không có vấn đề gì về tim cả, và cô cũng biết là mình suy nghĩ quá nhiều mới dẫn đến như vậy.
Hứa Thanh Du lại cầm điện thoại qua để xem. Bên chỗ Ninh Tôn cũng không gửi thêm bất cứ tin nhắn gì cho cô nữa, cô thở dài một hơi và đặt điện thoại về lại chỗ cũ.
Cô luôn là người nặng tình, gặp chuyện gì thì ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng sẽ luôn nghĩ đi nghĩ lại.
Cũng không biết qua bao nhiêu ngày thì chuyện này sẽ tan biến hoàn toàn trong lòng cô. Để cô không còn cảm giác đau lòng hay thương xót gì ai nữa.