Đêm hôm qua mẹ Ninh mơ thấy một cơn ác mộng, bà nằm mơ rằng bản thân bị rất nhiều người bao vây, dồn vào một góc.
Những người đó chỉ trỏ bàn tán bà, vô cùng hung hãn, y hệt như đám truyền thông viết bài chỉ trích bà lúc chuyện giữa bà và Ninh Bang bị phơi bày vậy.
Giấc mơ này quấy rầy bà gần như cả đêm, thế nên buổi sáng hôm nay, tâm trạng của bà khi tỉnh dậy không được vui vẻ cho lắm.
Nhưng vừa rồi Trang Lệ Nhã gọi điện cho bà, di chúc gần như giống với những gì mà bà nghĩ, rất thiên vị Ninh Tôn, trong nháy mắt, tất cả những cảm xúc tiêu cực do giấc mơ đêm qua đều tan biến.
Tâm trạng của bà được cải thiện ngay lập tức.
Mẹ Ninh gọi điện thoại dặn dò Hứa Thanh Du nhớ xem chừng bên phía Ninh Tôn, bởi vì không biết khi nào thì tin tức từ nhà họ Ninh sẽ được tung ra.
Nếu như dư luận xôn xao về điều đó, vậy chắc chắn bọn họ sẽ bám theo Ninh Tôn một lần nữa.
Ở đầu dây bên kia, Hứa Thanh Du gật đầu, “Được, con biết rồi, khi nào anh ấy kết thúc lịch trình, tụi con sẽ về nhà ngay lập tức, đi đường sẽ chú ý.” vào hangtruyen.com ủng hộ nhóm dịch nha
Cuộc điện thoại giữa hai người kéo dài không lâu, mẹ Ninh dặn dò hai câu sau đó cúp máy.
Thật ra Hứa Thanh Du không cần phải lo lắng chuyện truyền thông sẽ đeo bám Ninh Tôn.
Lúc Ninh Tôn vừa mới nổi, quả thực có rất nhiều cánh nhà báo trực tiếp đứng ra chặn xe của Ninh Tôn, một đám người đổ dồn về đây muốn phỏng vấn.
Nhưng tính tình của Ninh Tôn cũng không vừa, anh khoá chặt cửa xe, sau đó dứt khoát gọi cảnh sát.
Chuyện lần ấy rất ầm ĩ, nhưng cũng vì hành động ấy của Ninh Tôn mà cả giới truyền thông không dám làm như vậy nữa, không ai dám đứng ra chặn đầu xe của anh cả.
Có điều, bọn họ vẫn luôn bám theo sau xe của Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du ngồi đợi một chút thì Ninh Tôn cũng hoàn thành cảnh quay cuối cùng, bởi vì mới vừa quay lại nên lượng công việc không nhiều.
Thế nên công việc hôm nay đã kết thúc.
Ninh Tôn được nhân viên tiễn ra ngoài, anh nhanh chóng lên xe.
Tài xế vừa thấy anh trở lại lập tức khởi động xe, chạy về nơi ở hiện tại của Ninh Tôn.
Trên đường đi, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn cùng nhau trò chuyện về việc Trang Lệ Nhã gọi điện thoại cho mẹ Ninh.
Ninh Tôn có hơi bất ngờ, thế nhưng lúc nghe xong hết đầu đuôi câu chuyện lại nở nụ cười, “Xem ra bà ta thật sự đã đi vào đường cùng rồi.”
Nếu như bà ta mà đã có cách thì chắc chắn sẽ không gọi đến.
Hứa Thanh Du cũng ngẫm nghĩ một lát rồi đáp, “ Anh có muốn gọi điện cho Ninh Tú để hỏi về nội dung di chúc hay không?”
Ninh Tôn dựa lưng vào ghế, trả lời, “Anh ta sẽ tự liên lạc với anh, anh không muốn hỏi về việc này, nếu không mọi người sẽ cho rằng anh rất muốn thừa kế chỗ di sản ấy.”
Chính vì Ninh Tôn thật sự không quan tâm đến điều đó nên anh mới không hỏi, có lẽ sau khi luật sự công bố di chúc, nhà họ Ninh sẽ có không ít rắc rối.
Bây giờ anh chỉ cần ngồi một chỗ xem diễn biến mọi chuyện như thế nào.
Dù sao đồ của anh thì vẫn là của anh, không phải ai muốn lấy cũng được.
Hứa Thanh Du gật đầu, cô cũng không để tâm đến phần di sản ấy cho lắm, chỉ là muốn biết nội dung di chúc như thế nào, rất muốn biết kết cục cuối cùng của Trang Lệ Nhã là gì.
Khi Ninh Bang còn ở bệnh viện, ông đã từng sửa di chúc một lần, trong thâm tâm của Hứa Thanh Du cũng muốn biết rốt cuộc thái độ của Ninh Bang dành cho Trang Lệ Nhã là như thế nào.
Đợi tới khi xe về đến nhà, Hứa Thanh Du mời anh tài xế vào nhà dùng cơm.
Anh ta cũng không khách sáo, cười to đáp, “Trước đây tôi đã từng ăn cơm do cô nấu rồi, mùi vị không tệ, vậy hôm nay tôi không khách sáo với hai người đâu nhé.”
Hứa Thanh Du cười, “Bọn tôi mới trở về, ba người chúng ta vẫn chưa có dịp tụ tập ăn cơm, xem như hôm nay làm một bữa liên hoan vậy.”