Nghe được câu hỏi của Tùy Mị, Trì Uyên dừng một chút.
Anh cũng không muốn nói quá chi tiết mọi chuyện với Tùy Mị. Dù sao thì chuyện xảy ra đêm qua thực ra là chuyện riêng giữa anh và Cố Tư.
Nói thẳng ra thì, cho dù muốn nói anh cũng sẽ chỉ nói chuyện với người có mối quan hệ thực sự tốt với Cố Tư hoặc là người phù hợp với anh thôi.
Thân phận của Tùy Mị có chút nhạy cảm, lại là đối tác của công ty mình, nên thái độ của Trì Uyên trở nên nghiêm túc.
Anh nói: “Không, chỉ là hơi mệt thôi. Hôm nay tôi chưa qua cửa hàng bên kia, tôi đi qua xem một chút.”
Tùy Mị hé môi nhưng không nói gì tiếp.
Ở phía trước một cột đèn giao thông, Tùy Mị dừng xe lại, nghĩ ngợi rồi nói: “Em thấy anh và cô Cố ở chung cũng không tệ lắm. Trước kia dì nói với em quan hệ giữa hai người không tốt, có vẻ như dì hiểu lầm rồi. “
Mới nhắc tới Phương Tố, Trì Uyên liền cau mày, “Mẹ tôi hiểu lầm rất nhiều chuyện. Cô không cần quan tâm đến những gì bà ấy nói.”
Câu này có thể được coi như biến tướng nhắc đến sự việc trước đây Phương Tố làm náo loạn trong bệnh viện.
Tùy Mị thấy Trì Uyên chuyển chủ đề chuyện của Cố Tư qua đi không nói tới nữa như vậy, cô ta cũng không hỏi tiếp.
Cô ta lái xe đến cửa hàng của Cố Tư. Xe dừng lại, Trì Uyên đi xuống, Tùy Mị cũng theo sau đi xuống xe.
Trong cửa hàng có Mạnh Sướng và Tử Thư.
Tử Thư cũng chỉ chịu trách nhiệm thu tiền, còn Mạnh Sướng trò chuyện và đóng gói cho khách hàng.
Trì Uyên đi vào, “Có vẻ như cậu cũng đã khá quen rồi nhỉ.”
Anh nói chuyện với Tử Thư.
Tử Thư sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua rồi hơi bất đắc dĩ nở nụ cười, “Tôi luyện một buổi sáng mới được đấy, lúc mới làm cũng là tay chân luống cuống lắm.”
Mạnh Sướng nhìn Tùy Mị đi theo phía sau Trì Uyên, có phần kinh ngạc, “Vị này chính là cô Tùy đúng không ạ?.”
Tùy Mị đi tới, đứng bên cạnh Trì Uyên, “Ừ, tôi chỉ đi ngang qua, tiện ghé vào xem một chút.”
Tử Thư có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Tùy Mị, “Cô Tùy đến đây với sếp của chúng tôi sao?”
Không đợi Tùy Mị lên tiếng, Trì Uyên đã lên tiếng trước, “Tôi không có xe, vừa lúc gặp được cô Tùy nên cô ấy tiện đường cho tôi quá giang một đoạn.”
Tử Thư ồ một tiếng, nhớ ra hôm qua Cố Tư gọi điện thoại cho anh ta, nói Trì Uyên uống say nên bảo anh ta đến đưa Trì Uyên đi.
Lúc đó anh ta thực sự không có thời gian nên đã không đi qua đó được.
Bây giờ Trì Uyên không tự lái xe lại đây, vậy hẳn là anh đã ở lại nhà Cố Tư một đêm.
Tử Thư nhìn về phía Trì Uyên vài lần, ánh mắt lấm la lấm lét.
Trì Uyên cau mày một chút, nhìn anh ta cảnh cáo mấy lần, sau đó đi đến quầy phục vụ nhìn xem.
Mọi thứ ở đây của Cố Tư đều được sắp xếp gọn gàng, nhìn vào tạo cảm giác thoải mái.
Mạnh Sướng ngẩng đầu nhìn Trì Uyên, “Sao Tiểu Tư không cùng nhau tới đây? Chị ấy còn chưa nghỉ ngơi đủ sao ạ?”
Trì Uyên nói: “Có lẽ muộn chút nữa mới qua tới. Không có việc gì, hôm nay để Tử Thư ở đây giúp. Nếu có việc gì thì cứ trực tiếp sai anh ấy là được.”
Tử Thư ở bên cạnh không ngừng nhếch miệng, “Thật là chủ nghĩa tư bản vạn ác mà.”
Tùy Mị đứng ở bên cạnh một lúc, thấy những người này không nhiệt tình với mình, cô ta có vài phần ngượng ngùng xấu hổ.
Vì vậy, tại thời điểm mọi người đều im lặng thì cô ta mở miệng nói: “Mọi người cứ bận đi nhé, tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước một chút.”
Trì Uyên quay đầu lại nhìn Tùy Mị, nói, “Được.”
Anh còn tiễn Tùy Mị đến tận cửa và nói lời cảm ơn với Tùy Mị.
Tùy Mị quay đầu lại nhìn Trì Uyên, nhìn hồi lâu cũng không lên tiếng nói chuyện.
Trì Uyên cũng không hỏi, vẻ mặt bình tĩnh.
Cuối cùng là tiếng cười của Tùy Mị phát ra: “Em phát hiện ra anh không giống như lời đồn.”
Trì Uyên nhướng mày, “Ồ? Thật sao?”
Tùy Mị gật đầu, “Anh không tò mò người khác đánh giá anh như thế nào sao?”
Trì Uyên nở nụ cười, “Tôi không tò mò, mặc kệ họ đánh giá tôi như thế nào thì nhất định đó cũng không phải là tôi thật. Tôi không có hứng thú lắm.”
Tùy Mị dừng một chút, sau đó thở dài cảm thán, “Anh đúng là có thể nhìn thoáng.”
Trì Uyên cũng không nói gì, Tùy Mị xua tay, “Anh cứ vào đi, tôi đi đây.”
Cô ta lên xe, không nhìn Trì Uyên nữa, khởi động xe lái đi.
Nhưng người trong gương chiếu hậu vẫn luôn ở trong tầm mắt của cô ta.
Trì Uyên nhìn mọi chuyện thấu đáo như vậy, nhưng tại sao lại cứ bị kẹt trong những chuyện liên quan đến Cố Tư chứ.
Theo lý thuyết thì những người có thể nhìn mọi chuyện thấu đáo sẽ không quay lại uống thuốc hối hận mới đúng.
Nhưng khi nhắc tới Cố Tư, trong mắt anh tràn đầy vẻ dịu dàng. Người khác có thể nhìn không ra, nhưng Tùy Mị lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cô ta lái xe về nhà, mọi người trong nhà đều ở đó. Ông cụ mặc quần áo ở nhà đang ngồi trên sô pha uống trà, ông Tùy ngồi ngay bên cạnh.
Hai người đang nói chuyện về công ty.
Tùy Mị đi tới, ngồi ở góc sô pha.
Ông cụ nhìn về phía Tùy Mị, “Làm sao vậy? Nhìn cháu có vẻ không vui.”
Tùy mị thở ra một hơi, “Đúng là cháu không vui, trong lòng phiền muốn hoảng.”
Chuyện làm cho Tùy Mị phiền đến hoảng thì quanh đi quẩn lại cũng chỉ có từng ấy chuyện mà thôi.
Ông cụ đặt chén trà xuống, nhìn Tùy Mị, “Chuyện bên Trì Uyên lại làm sao vậy? Gần đây không phải không có chuyện lớn gì xảy ra sao?”
Ông Tùy cũng mở miệng nói: “Tối hôm qua con về khuya như vậy, mới sáng sớm lại đi ra ngoài. Xảy ra chuyện gì sao?”
Tùy Mị dựa lưng vào ghế, “Không có chuyện gì xảy ra, nhưng Trì Uyên và Cố Tư quan hệ rất tốt, con cảm thấy không thoải mái.”
Nói đến Cố Tư, biểu cảm trên mặt của ông cụ Tùy rút đi một chút , “Loại người như vậy, cháu tức giận với cô ta làm cái gì chứ, thật là không đáng mà.”
Tùy Mị có chút nôn nóng, “Tối hôm qua Trì Uyên ngủ lại bên nhà cô ấy. Cháu cũng không muốn tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện này, trong lòng cháu cảm thấy rất khó chịu.”
Ông Tùy ở bên cạnh thở dài, “Mị Mị, kỳ thực con và Trì Uyên…”
Ông ta chưa kịp nói xong, ông cụ ở bên cạnh đã ho khan một tiếng, lời nói của ông ta đột nhiên dừng lại, không nói hết lời còn lại.
Ông cụ nói: “Chỉ cần Trì Uyên và Cố Tư không tái hôn, chuyện của hai đứa vẫn có cơ hội. Cháu không được tự làm rối mình.”
Nói xong, ông cụ suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng cháu phải làm cho rõ, cháu là thật sự thích Trì Uyên sao? Cho dù hiện tại cậu ấy và vợ cũ dây dưa không rõ ràng, cháu cũng sẽ không dao động chứ?”
Tùy Mị mím môi, lúc lâu sau mới gật đầu, “Cháu thích Trì Uyên.”
Cô ta đã thích Trì Uyên kể từ khi còn chưa đính hôn.
Cho đến khi anh kết hôn, cho đến khi anh ly hôn, cô cảm thấy cảm giác thích này vẫn chưa vơi đi phần nào cả.
Ông cụ gật đầu, “Cháu hiểu được lòng mình là tốt rồi. Nếu như cháu chắc chắn suy nghĩ của chính mình, vậy thì đừng vì một số chuyện vụn vặt mà làm ảnh hưởng suy nghĩ của cháu.”
Ông Tùy lặng lẽ thở dài bên cạnh và không nói gì.
Bên này Tùy Mị thấy buồn phiền, bên kia Cố Tư kỳ thật cũng thấy có một chút khó chịu.
Tối hôm qua cô hơi bất cẩn. Sau chuyện tối qua, Trì Uyên dường như đã hiểu sai ý của cô.
Mạnh Sướng vừa gọi và nói Trì Uyên đã đến cửa hàng và bắt đầu giúp đỡ ở đó.
Trì Uyên làm như vậy, Cố Tư cảm thấy hình như có một số chuyện thật sự muốn nói cũng nói không rõ nữa .
Chuyện đêm qua chỉ là bốc đồng nhất thời, chỉ là nhu cầu của một người phụ nữ, không có ý nghĩa gì khác cả.
Chuyện này làm sao có thể tự nhiên nói với Trì Uyên để anh hiểu được đây. Cố Tư có chút buồn bực.
Loay hoay như vậy một lúc, cô vẫn dọn dẹp ngăn nắp và đến cửa hàng xem thử.
Hôm nay không có đơn đặt hàng, kỳ thật mà nói bên kia không bận cho lắm.
Căn bản không cần Trì Uyên đi qua giúp.
Cố Tư bắt taxi đi đến cửa hàng. Lúc đến cửa hàng thì thấy không có khách. Trì Uyên, Tử Thư và Mạnh Sướng đều ở trong cửa hàng. Cả ba người không biết đang nói cái gì mà tất cả đều đang cười.
Cố Tư đẩy cửa bước vào, “Có chuyện gì vui như vậy?”
Khi Trì Uyên nhìn thấy Cố Tư đến, anh nói, “Có anh ở đây, em có thể nghỉ ngơi ở nhà cho tốt.”
Cố Tư vẻ mặt lạnh lùng nói: “Bởi vì có anh ở đây, em mới không yên tâm,lỡ như anh dọn luôn cửa hàng của em đi thì sao?”
Trì Uyên dựa lưng vào ghế, “Anh cũng không thiếu mấy cái cửa hàng như vậy, làm gì mà căng thẳng vậy chứ.”
Cố Tư liếc anh, “Thiếu hay không thì cũng phải trông coi cho cẩn thận, lỡ bị người ngoài lấy mấy vậy là không được rồi.”