Gia đình họ Chương bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.
Lương Ninh Như nghĩ rằng cô cũng sẽ phải bận rộn chạy ngược chạy xuôi cho ngày trọng đại này, nhưng hóa ra cô vô cùng nhàn nhã.
Cô chỉ soạn danh sách những người sẽ tham gia buổi lễ và báo cho Chương Tự Chi, tất cả mọi thứ còn lại, một đầu ngón tay cô cũng không cần chạm vào.
Gia đình họ Chương nói rằng họ đã thuê người phụ trách chuẩn bị buổi hôn lễ này thật long trọng rồi, cô không phải lo lắng bất cứ điều gì nữa cả.
Chương Tự Chi nghỉ ở nhà một ngày, sau đó đưa Lương Ninh Như Như đi chụp ảnh cưới.
Lương Ninh Như Như chưa bao giờ chụp loại ảnh như này, thoạt đầu, cô cảm thấy rất mới lạ, nhưng sau khi chụp đến kiểu thứ hai, cô liền cảm thấy thật rắc rối.
Cô chưa bao giờ có thể tin rằng chụp ảnh cưới là một việc mệt mỏi đến vậy.
Ngay cả khi bốn hoặc năm trợ lý đi theo, phục vụ hoa quả và đưa trà thường xuyên, cô vẫn cảm thấy chóng mặt.
Chương Tự Chi cũng cảm thấy có lỗi với Lương Ninh Như, ban đầu anh còn dự định vừa chụp vừa quay bốn bộ ảnh khác nhau trong cùng một ngày, nhưng thấy cô mệt mỏi liền rút lại, thay đổi thành hai bộ một ngày.
Họ cố gắng hoàn thành nhanh việc chụp ảnh vào buổi sáng và buổi chiều lập tức quay về nhà nghỉ ngơi.
Vì vậy, bộ ảnh cưới này chậm trễ, lôi thôi đến một tuần liền mới hoàn thành mĩ mãn.
Cuối cùng mọi chuyện cũng ổn thỏa, mọi thứ đều được gấp gáp chuẩn bị, nhưng khi cô được thông báo mọi chuyện đang hoàn thành rất nhanh, không ảnh hưởng đến quy trình buổi hôn lễ, Lương Ninh Như mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người lái xe về nhà. Vừa bước xuống xe, Lương Ninh Như trực tiếp nhảy lên lưng Chương Tự Chi, nũng nịu: “Em mệt quá.”
Trang điểm trên mặt cô còn chưa tẩy, diện mạo cô trông chẳng giống vẻ giản dị hàng ngày xíu nào.
Chương Tự Chi quay đầu, nghiêng người, dịu dàng nói: “Hôn anh một cái, chỉ cần hôn một cái, anh có thể cõng em trở lại giường.”
Lương Ninh Như cười như nắc nẻ, giơ tay đấm vào lưng Chương Tự Chi, nhưng vẫn cúi người nhẹ nhàng hô lên môi anh một cái.
Chương Tự Chi thực sự rất phấn khích, nhanh như gió sải chân cõng cô vào thang máy, sẵn sàng quên mệt mỏi cõng cô suốt quãng đường về nhà cho đến khi vào tới phòng ngủ.
Hai người cùng nhau ngã ở trên giường, Chương Tự Chi liền lật người đè lại.
Lương Ninh Như Như cũng không che giấu, chỉ dùng hai tay ôm lấy mặt anh rồi nhướn người hôn anh.
Điều này chẳng khác nào châm một gọn lửa vào sự ham muốn đang âm ỉ cháy trong lòng anh, Chương Tự Chi không thể chịu được thêm nữa, vội vàng lột sạch quần áo của cả hai người.
Lương Ninh Như vụng trộm suy nghĩ, đôi khi nhiều việc xảy ra trên cuộc đời này không thể lên kế hoạch trước.
Ví dụ trước đây, mỗi lần đi kiểm tra club của Chương Tự Chi, cô đều có chút chán ghét, trong lòng thầm nghĩ sau này dù trên đời đàn ông có chết hết, cô cũng không bao giờ lấy loại người như anh,lúc nào cũng dùng tiền để giải quyết mọi chuyện.
Cuối cùng, cô và Chương Tự Chi lại đến với nhau.
Cô cũng nghĩ đến chuyện giường chiếu, chuyện giường chiếu làm sao có thể không xảy ra trước hôn nhân, đó là điều rất đáng xấu hổ ở quê.
Kết quả là cả bộ não và cơ thể đều phản bội những ý tưởng trước đó.
Dù mệt mỏi khi chụp ảnh cưới cả buổi sáng nhưng Chương Tự Chi vẫn có thể rất hung hăng bá đạo trên giường.
Cuối cùng, Lương Ninh Như Như không chịu được mà ngủ thiếp đi.
Chương Tự Chi tự giải tỏa cơn thèm khát của mình, đưa tay ôm cô và chìm vào giấc ngủ.
Chưa chợp mắt được bao lâu, Lương Ninh Như Như bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Chương Tự Chi nhanh chóng bước tới, cầm lấy điện thoại, nhấn nút nhận cuộc gọi.
Người gọi điện thoại không đợi người bên kia lên tiếng, trước tiên nói: “Nghe nói em đã kết hôn, lại còn đăng kí cùng Chương Tự Chi, đúng không?”
Lương Ninh Như Như và Chương Tự Chi vẫn có chút bối rối, cả hai người dều cảm thấy giọng nói cất lên trong điện thoại lạ hoắc. Giọng của ai vậy?
Lương Ninh Như Như gần đây nhận được rất nhiều cuộc gọi, bạn bè và người thân trong gia đình đều gọi điện chúc mừng.
Cô phản xạ có điều kiện, rồi nheo mắt nhìn màn hình điện thoại.
Căn phòng hơi tối vì rèm cửa chưa được kéo lên, màn hình điện thoại cũng để ở chế độ ánh sáng thấp nên cô hoàn toàn không nhìn rõ.
Nhưng người ở đầu dây bên kia lại nhếch miệng cười, nghe có vẻ như giễu cợt: “Chắc chắn rồi, nghe nói nhà bọn họ mang sính lễ cầu hôn đến to những bảy con số, chẳng trách các người lại từ chối tôi.”
Lương Ninh Như Như chớp mắt và ngay lập tức nhận ra ai đang gọi điện thoại.
Ngay cả khi cô không nhìn thấy rõ số điện thoại hiển thị trên màn hình, cũng không nghe quá rõ giọng nói của người đối diện, cô vẫn có thể chắc chắn rằng người đầu dây bên kia là Lâm Sinh.
Chương Tự Chi đang cầm điện thoại bên cạnh cũng lập tức hiểu ra vấn đề.
Cầm điện thoại trong tay, anh trực tiếp nhìn chằm chằm vào màn hình, sau đó tự nhiên nở một nụ cười mang đầy sát ý.
Tên chó chết này còn dám gọi điện tới làm phiền, nó thật sự chán sống rồi sao?
Lương Ninh Như im lặng hồi lâu không nói, đẩy Chương Tự Chi ra một chút, ý là mặc kệ hắn ta anh cứ cúp điện thoại đi.
Nhưng Chương Tự Chi cố tình không làm vậy, anh vẫn giữ cuộc gọi để xem đầu dây bên kia còn dám thốt ra lời chó má gì với vợ anh.
Lâm Sinh có vẻ hơi tức giận khi không nghe thấy bất cứ ai trả lời, nhưng ngay cả khi Lương Ninh Như Như không trả lời anh ta, anh ta vẫn tiếp tục: “Tôi nghe nói rằng có một câu lạc bộ đứng tên Chương Tự Chi, trong đó không chuyện xấu gì hắn không làm. Mang tiếng đã từng tự nhận là người giúp việc trung thành của nhân dân, thế mà bây giờ cũng không vượt qua được sự cám dỗ của đồng tiền.”
Lương Ninh Như nhíu mày, nhưng cô thèm không tức giận, Lâm Sinh bây giờ là chẳng khác gì một con khỉ đang làm trò trong mắt cô.
Cô gần như có thể hiểu tại sao Lâm Sinh lại gọi cho cô.
Cố đoán rằng có lẽ ba Lương đã khoe với mọi người rằng tiền sính lễ trong đám cưới của cô lên đến bảy con số, và những kẻ nhiều chuyện biết chuyện cô và Lâm Sinh đã từng hẹn hò, lại mù quáng so sánh Lâm Sinh và Chương Tự Chi.
Rốt cuộc, gia đình Lâm Sinh cũng từng rất mất mặt khi lễ dạm ngõ bị một cô gái như cô từ chối thẳng thừng.
Người dân quê cửa miệng, truyền nhau lời ra tiếng vào, một truyền mười, cũng không biết câu chuyện đã bị vặn vẹo đi thành loại chuyện gì nữa.
Lâm Sinh có lẽ cũng đã nghe thấy nên mới tức giận gọi điện để chế giễu bản thân cô.
Lương Ninh Như tâm trạng thoải mái và không bận tâm chút nào, chỉ nghĩ rằng nó rất buồn cười.
Những người như Lâm Sinh không cùng đẳng cấp để so sánh với Chương Tự Chi.
Lâm Sinh tiếp tục ở đó lảm nhảm: “Nhưng Lương Ninh Như, vì lý do tôi đã từng ít nhiều thời gian hẹn hò cùng cô trước đó, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô rằng điều quan trọng nhất là phải biết bản thân mình là ai, đứng ở chỗ nào. Đừng nghĩ rằng bất cứ ai cũng có thể ôm một chiếc dùi vàng, và đừng nghĩ rằng ai cũng có thể trèo lên cành cao. Người giàu có con mắt của người giàu, làm sao cô có thể nhìn thấy gia đình tôi đang phất lên từng ngày như thế nào? Cái nhà mà cô lựa chọn khéo chỉ là thùng rỗng kêu to, cô nên chính mình suy nghĩ cho tốt, kẻo đến lúc làm dâu lại còng lưng gánh khoản nợ khổng lồ thì thật tội nghiệp.”
Lương Ninh Như Như và Chương Tự Chi đều không nhịn được cười, Lâm Sinh hiển nhiên đã nghe thấy, im lặng một lát, không có động tĩnh gì.
Chương Tự Chi thở ra một hơi, lên tiếng: “Lâm Sinh, xem ra trí nhớ của mày cũng không tốt lắm.”
Lâm Sinh hừ một tiếng, nhanh chóng cúp điện thoại.
Chương Tự Chi vốn dĩ muốn rủ hắn sắp xếp ra ngoài gặp anh một lát, nhưng hắn không cho anh cơ hội.
Lương Ninh Như trở mình, thu mình vào trong vòng tay của Chương Tự Chi: “Mặc kệ anh ta, loại người này giống như một tên hề.”
Chương Tự Chi để điện thoại xuống, ậm ừ, ôm Lương Ninh Như vào lòng.
Hai người nằm trên giường và nhắm mắt dưỡng thần một lúc.
Anh nhớ lúc trước Lương Ninh Như có đề cập đến một số người ở đó, nói rằng chính những người đó đã luôn lời ra tiếng vào sau lưng cô.
Lâm Sinh gọi, có lẽ là vì anh ta đã nghe được một số tin đồn phát sinh .
Những lời đàm tiếu kia có lẽ đã gây ra một chút thương tổn lòng tự trọng cho Lâm Sinh,nhưng chắc chắn nói về Ninh Như cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Trong club của Chương Tự Chi, nhiều người biết sự phức tạp của lòng người.
Có người chẳng qua là không nhìn thấy lòng tốt của người khác, chỉ muốn sau lưng họ bị người ta chê bai, chế giễu.
Đặc biệt những người thua kém người khác về mọi mặt là những người ít được người khác coi là tốt nhất.
Chương Tự Chi đợi một hồi, cảm thấy Lương Ninh Như Như đã ngủ an tâm, liền xuống giường đi tới phòng khách.
Anh siết chặt điện thoại và đi thêm một đoạn nữa trước khi bấm số.
Các cuộc gọi có được trả lời gần như chỉ trong vài giây, và giọng nói nghe có vẻ tôn trọng, “Cậu chủ, chuyện gì vậy? Có dặn dò gì ạ?”
Chương Tự Chi nói: “Có một chút chuyện, cần anh giải quyết.”
Bên kia cũng nhanh mỉm cười đáp lại, “Cậu chủ dạo này sao khách sao vậy? Có chuyện gì cần giải quyết, việc của anh cũng là việc của bọn tôi, có gì anh cứ dặn dò.”