Hứa Thanh Du nhìn Tần Niên một chút, có hơi qua loa nói: “Nói rồi nói rồi, vừa rồi ở trong điện thoại mình có nói rồi, Ninh Tôn anh ấy nói một lát nữa sẽ gỡ hot search.”
“Chỉ nói không là không được, cậu phải ở trước mặt anh ta kể khổ vào.” Tần Niên lại bắt đầu khuyên bảo cô: “Cậu phải khiến cho anh ta cảm thấy hổ thẹn với cậu, phải để anh ta cảm thấy cậu vì anh ta mà phải trả giá rất nhiều, giống như những điều mà trước đó mình nói với cậu vây. Giới giải trí chính là một thế giới nhỏ phong hoa, nhất là kiểu người như Ninh Tôn vậy, đối mặt với dụ hoặc cám dỗ rất nhiều, cậu muốn anh ta một mực đem tâm trí của mình đặt ở chỗ cậu, trước mắt mà thấy thì biện pháp hữu hiệu nhất chính là để anh ta đối với cậu có cảm giác áy náy, người như anh ta chắc chắn sẽ nghĩ đền bù gấp bội cho cậu, đối tốt với cậu hơn bây giờ, khi ấy sự chú ý của anh ta mới có thể luôn dừng lại ở nơi cậu.”
Tần Niên vỗ vỗ vài cái lên cánh tay Hứa Thanh Du cánh: “Những điều mà mình nói cho cậu, đều là thứ rất hữu dụng.”
Hứa Thanh Du cười cười: “Được rồi, được rồi, ghi nhớ, ghi nhớ rồi ạ.”
Hai người chờ không bảo lâu thì Ninh Tôn đã gọi điện thoại tới, anh ta nói đã tới trước của ra vào của khách sạn rồi.
Hứa Thanh Du cùng Tần Niên vội vàng chạy xuống.
Mẹ Ninh cũng đi theo tới đây, bà ta nhìn thấy Hứa Thanh Du vội vàng đi tới liền lôi kéo tay cô: “Con bé này làm sao giờ còn ở lại khách sạn, tại sao không về nhà mà ở.”
Hứa Thanh Du nở nụ cười, kéo Tần Niên qua: “Chủ yếu là do bạn bè của cháu đến, cháu muốn ở cùng một chỗ với cô ấy.”
Nói xong lời này, khóe mắt cô liếc một cái, nhìn về phía Ninh Tôn đứng.
Ninh Tôn đội mũ, mang khẩu trang, trang phục rất kín kẽ.
Nhưng cho dù là kín thành dạng này, Hứa Thanh Du vẫn có thể liếc thấy ánh mắt của Ninh Tôn, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung cứ như vậy một lúc.
Hứa Thanh Du không biết vì sao mặt mình lại có chút nóng.
Hai người bọn họ cũng đã hai ngày liền không gặp nhau rồi, nhưng Hứa Thanh Du đã cảm giác giống như đã rất lâu rồi hai người chưa gặp vậy.
Hứa Thanh Du cố gắng để cho bản thân mình ổn định lại, ngữ khí cũng bình thản hơn một chút: “Đã chọn được nơi nào tốt để đi chưa?”
Ninh Tôn gật đầu một cái: “Đi thôi, lên xe trước.”
Mấy người cùng nhau ra ngoài bắt taxi, Ninh Tôn báo địa chỉ, Hứa Thanh Du chưa từng đến nơi này nên cũng không biết hình dạng phong cách như nào.
Lúc trên xe mẹ Ninh bắt đầu lải nhải hỏi xem hài ngày nay Hứa Thanh Du đã làm gì.
Ninh Tôn ở bên cạnh nhịn không được, nở nụ cười: “Em nhìn xem tôi nói rồi, mẹ tôi hai ngày nay cứ mở miệng ngậm miệng là toàn nhắc đến em.”
Mẹ Ninh ở bên cạnh sững sờ, sau đó liền nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Còn không phải do con cả ngày rầu rĩ mặt mũi, nhìn là biết ngày nhớ bạn gái, mẹ nhắc đến Tiểu Hứa, con mới có thể nói nhiều hơn với ta vài ba câu, bằng không cả ngày đều buồn bực không lên tiếng, ai chịu cho nổi.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.6
Vũ sợ với trên truyền hình chẳng giống nhau chút nào, một chút lạnh lùng cũng không có, ngược lại rất dịu dàng, nói chuyện cũng làm cho người cảm thấy rất dễ chịu.”
Hứa Thanh Du ở bên cạnh gật đầu: “Đúng thế, đúng thế, anh ta chính là như vậy nhẹ nhàng hiền lành.”
Ninh Tôn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, từ trong kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Hứa Thanh Du, sau đó nhanh chóng đem ánh mắt cụp xuống.
Trên đường xe không nhiều, rất nhanh bọn họ đã đến được nơi cần đến.
Hứa Thanh Du nhìn thoáng vào bên ngoài sau đó hít vào một ngụm khí lạnh.
Từ cách bài trí bên ngoài có thể thấy được giá cả trên menu chắc chắn rất cao.
Hứa Thanh Du cảm thấy máu trong tim mình sắp phun trào ra, thế nhưng trên mặt cô vẫn thể hiện biểu cảm bình tĩnh như cũ.
Mấy người mở cửa xuống xe, đi vào bên trong hội sở.
Ninh Tôn đã đặt trước phòng rồi, nhân viên phục vụ trực tiếp dẫn bọn họ đi vào, phòng cũng không lớn, đối với bốn người họ mà nói thì cũng đủ rộng rãi thoải mái rồi.
Sau khi ngồi xuống Hứa Thanh Du không dám nhìn menu, trực tiếp đưa menu cho Tần Niên: “Cậu nhìn cậu muốn ăn cái gì?”
Tần Niên mở ra menu nhìn qua, nói một câu: “Thật dọa người mà.”
Cô ấy nói như vậy, tim của Hứa Thanh Du liền run lên một cái.
Ninh Tôn ngồi ngay bên cạnh Hứa Thanh Du, quay đầu nhìn cô ấy một chút, khóe miệng vểnh lên.
Một chút thần sắc trong đáy mắt của Hứa Thanh Du toàn bộ đều bị anh ta nhìn thấy hết.
Ninh Tôn hơi nhẹ nhàng nhích tới gần Hứa Thanh Du một chút: “Khẩn trương như vậy làm gì?”
Bởi vì Ninh Tôn đột nhiên tới gần mà thân thể của Hứa Thanh Du có chút cứng đờ, nhưng ngày sau đó cô liền trừng mắt nhìn anh ta: “Tôi đã nói với anh rồi đi chỗ nào bình dân một chút cơ mà, sao anh lại còn chọn một chỗ đắt tiền như vậy?”
Ninh Tôn đề thấp thanh âm xuống, liền cảm giác có một mùi hương lan phảng phất: “Mời bạn bè của em ăn cơm, sao lại không chọn một nơi mà đắt đỏ, cao cấp một chút chứ .”
Hứa Thanh Du hơi nhíu mày một chút, thân thể có chút không được tự nhiên tránh về bên cạch một chút, nhưng vẫn tiếp tục nói thêm: “Em với cô ấy không cần kiểu cách quá, không có ai quan tâm nhiều như vậy đâu.”
Ninh Tôn đột nhiên bật cười, ngồi thả người tựa lưng vào ghế ngồi nhẹ giọng nói: “Tôi để ý được chưa.”
Tần Niên ngước mắt lên nhìn hai người bọn họ, vừa rồi hai người bọn họ chụm đầu tại một chỗ thì thầm to nhỏ với nhau, Tần Niên đã nhìn thấy rồi thế là bây giờ liền mở miệng trêu chọc: “Lúc chơi game vung thức ăn cho chó còn chưa đủ hay sao, bây giờ lại ở trước mặt tôi vung thêm nữa à, mong hai người hãy gìn giữ, quý trọng người độc thân tôi chút đi, xem xét đến trái tim bé bỏng yếu ớt của mình. “
Hứa Thanh Du giọng có chút phô trương nói: “Nhanh gọi món đi, nhanh gọi món đi, nói nữa là mình không để cậu gọi nữa đâu.”
Tần Niên hừ một tiếng khe khẽ, cúi đầu nhìn vào menu.
Nói thật thì cô ta cũng có chút không xuống tay được, thật là tất cả đều quá đắt.
Các cô đều là sinh viên vừa mới ra trường không lâu, tiền bản thân kiếm được cũng không nhiều, tiêu xài tất nhiên cũng sẽ không đi đâu làm gì quá cao, nhìn thấy những thứ có giá quá cao, phản ứng đầu tiên khẳng định là bị giật mình.
Mặc dù nói Hứa Thanh Du ở gần bên túi tiền lớn Ninh Tôn này nhưng Tần Niên cũng không nghĩ là sẽ lôi kéo dựa dẫm.
Không thể thấy bạn trai nhà người ta có tiền mà liều mạng gây tổn thất được, Ninh Tôn như vậy hẳn nhất định cũng sẽ có vài lời phê bình kín đáo với Hứa Thanh Du.
Cho nên Tần Niên nhìn một lượt, cuối cùng chọn hai món có giá cả tương đối thấp.
Bên cạch mẹ Ninh cũng cầm một bản menu xem, bà ấy không có nghĩ ngợi gì nhiều như Tần Niên.
Bà ấy tự gọi cho mình hai món, sau đó đem menu cho Hứa Thanh Du: “Tiểu Hứa, nào con nhìn xem con muốn ăn cái gì?”
Hứa Thanh Du lươn tay nhận lấy menu, mở ra nhìn một chút, trước tiên nhìn một lượt giá cả, giá này đúng là làm cho trái tim cô lạnh đi.
Nhưng mà Hứa Thanh Du vẫn là kiên trì, lại gọi thêm hai món nữa.
Ninh Tôn ở bên cạnh nghiêng qua để hai người cùng nhìn được menu, Ninh Tôn thêm hai món và một tô canh, sau đó lại gọi thêm hai món tráng miệng nhỏ, cũng coi như là gọi đủ rồi.
Nhân viên phục vụ đi rồi, Hứa Thanh Du hít sâu hai lần, cảm thấy đói bụng vô cùng.
Sau đó cô lại cảm thấy hôm này những món ăn được gọi chắc chắn là có thể ăn hết toàn bộ, nháy mắt đã cảm thấy cũng không quá thua thiệt.
Người mà, cần phải biết an ủi bản thân đúng lúc, tìm đủ mọi loại lý do để trong lòng mình cảm thấy thoải mái.
Trong lúc chờ đồ ăn được mang lên thì Ninh Tôn hỏi Hứa Thanh Du về sự việc bị hai người hâm mộ gây khó dễ xế chiều hôm nay.
Kỳ thật Hứa Thanh Du cũng không có cảm giác là hai người kia đã làm nên chuyện khó dễ hì thành công.
Hai người kia tuổi cũng không lớn, nói chuyện lại ngây thơ, Hứa Thanh Du ngược lại là cảm thấy mình mới nói được hai câu mà đã làm cho hai người họ nghẹn không nói được câu nào vì vậy trong lòng cảm thấy rất sung sướng.