Chương 157
Cố Tư không phát hiện mấy hành động lén lút của Trì Uyên.
Cô chỉ đoan trang nhìn anh: “Tôi rất khó hiểu, tại sao người kia lại biết tôi? Bình thường tôi không hay ra ngoài mà.”
Trì Uyên kiểm soát biểu cảm, bình tĩnh lên tiếng: “Cô đến nhà anh ta à?”
Cố Tư gật đầu, còn bảo vị trí nhà Ninh Tôn: “Nhà to ơi là to, nằm ở trung tâm thành phố, chắc chắn là nhà anh ấy rất giàu!”
Trì Uyên vừa nghe địa điểm đã biết nhà ai.
Anh cúi đầu thu dọn tài liệu trên bàn làm việc: “Chắc là nhà họ Ninh.”
Cố Tư chớp mắt: “Đúng là họ Ninh. Anh biết ư?”
Trì Uyên đáp “ừ”: “Trước đây tôi từng gặp ông cụ nhà họ Ninh khi dự tiệc, không tính là quen biết, cũng không hợp tác làm ăn.”
Nhà họ Ninh đầu tư kinh doanh, nghe nói làm ăn rất lớn.
Nhưng…
Trì Uyên nhìn Cố Tư: “Xét từ góc độ bạn bè, tôi khuyên cô hãy giữ khoảng cách với bọn họ.”
Cố Tư nhếch môi: “Tại sao?”
Trì Uyên không trả lời.
Cố Tư không vui, lẩm bẩm: “Anh bảo tôi cách xa Trì Cảnh, rồi lại bảo tôi cách xa Ninh Tồn mà không nêu lý do. Trì Uyên, anh có ý gì?”
Trì Uyên chưa lên tiếng, Tử Thư bên cạnh đã giành nói trước: “Cô không biết là boss nhà chúng tôi đang ghen sao?”
Trì Uyên ngẩng đầu, Cổ Tư quay lại, cả hai cùng nhìn Tử Thư.
Nụ cười trên gương mặt Tử Thư dần tắt lim, giọng nói cũng nhỏ hơn: “Tôi đùa thôi mà, hai người làm gì thế? Tôi nói đùa mà cũng không được sao?”
Sau đó tất cả đều im lặng, Cố Tư cầm điện thoại đọc tin tức trên mạng.
Không biết khi nào đảm phóng viên mới viết xong bài phỏng vấn cô và đăng tin.
Cô cảm thấy mình nói rất hay, mọi mặt đều đúng mực.
Trì Uyên ngồi dựa vào ghế. Không lâu sau, điện thoại lại rung lên.
Lần này là tin nhắn.
Anh cầm lên xem, là Tùy Mị.
Cô ta hỏi chuyện trên mạng, hỏi chuyện này có ảnh hưởng lớn tới anh hay không.
Tùy Mị nói rằng sau khi xem nội dung tin tức, cô ta tin anh trong sạch.
Trì Uyên ngẫm nghĩ, sau đó trả lời “không sao”.
Đối phương lập tức gửi tin nhắn thứ hai.
Lần này cô ta nói mình quen một số người bên truyền thông, có thể viết bài làm sáng tỏ giúp anh.
Trì Uyên nhìn một lúc lâu mới hồi âm. Anh nói không cần, sau đó còn bổ sung câu cảm ơn.
Anh cũng quen vài người bên truyền thông.
Nhưng anh không thích chủ động ra mặt giải thích.
Anh thích đợi đến lúc sự việc ầm ĩ mới nói chuyện bằng chứng cứ hơn.
Tiếp đó, Tùy Mị lại gửi tin nhắn nói rằng cô ta không muốn thấy anh bị mắng chửi.
Lần này Trì Uyên không trả lời.
Anh đặt điện thoại xuống, lấy hộp thuốc lá trong túi ra rồi rút một điều châm lửa.
Cố Tư chưa đợi được tin tức trên mạng mà mình muốn, đồ ăn ngoài của Tử Thư đã đến nơi.
Cô còn kích động hơn Tử Thư, lập tức xuống sofa xỏ giày.
Cô đặt điện thoại lên sofa luôn.
Tử Thư đặt khá nhiều món, đồ ăn đang ở quầy tiếp tân.
Giờ là lúc tan làm, dưới đó chỉ có một mình cô nàng tiếp tân, không thể giao hết đồ ăn trong một lần.
Vì vậy, Cố Tư và Tử Thư cùng đi xuống dưới lấy hàng.
Hai người vừa mới đi ra ngoài thì điện thoại của Cố Tử trên sofa đổ chuông.
Mới đầu Trì Uyên không để ý.
Lần thứ nhất không có ai nghe máy, điện thoại lại đổ chuông lần thứ hai.
Trì Uyên chậm rì rì đứng dậy, đi tới cầm lấy điện thoại.
Trên ,màn:hình điện thoại hiển thị tên Ninh Tôn.
Cách đây không lâu Trì Uyên vừa mới nhắc đến nhà họ Ninh.
Anh biết ngay đối phương là ai.
Anh suy.nghĩ giây lát rồi bắt máy.
Bên kia mở lời trước: “Cố Tư phải không?”
Trì Uyên đút một tay vão túi quần, nhìn ra cửa sổ: “Là tôi.”
Ninh Tôn thoáng sửng sốt, mấy điây›sauTnới lên tiếng: “Trì Uyên?”
Trì Uyên cười gắn: “Đúng, tôi là Trì Uyên.”