Chương Tự Chi căn thời gian chờ đến lúc tan làm mới lái xe đi phòng tập gym của Lương Ninh Như.
Anh ta dừng xe lại ở cửa phòng tập gym. Anh ta vừa lấy điện thoại ra đang muốn gọi điện thoại cho Lương Ninh Như thì điện thoại đã đổ chuông.
Người gọi là Từ Giai Ninh.
Chương Tự Chi sững sờ, anh ta nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc rồi cuối cùng vẫn quyết định nghe máy.
Giọng nói của Từ Giai Ninh trên điện thoại vẫn như thường lệ, cô ta nở nụ cười nhẹ rồi nói, “Bây giờ anh có bận không? Tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?”
Chương Tự Chi không nhịn được lại cau mày, “Tối nay anh có hẹn với bạn rồi chỉ sợ hôm nay…”
Giọng anh ta hơi ngập ngừng, anh ta muốn hẹn cô ta lúc khác đi ăn sau.
Ai ngờ Từ Giai Ninh lập tức ngắt lời rồi nói, “Anh có hẹn với bạn sao? Nếu anh không phiền thì chúng ta đi cùng nhau được không? Em cũng muốn làm quen với bạn của anh nữa.”
Chương Tự Chi lại không thể nói ra câu phía sau nữa.
Con gái nhà người ta đều đã mở miệng nói đến nước này rồi, nếu anh ta mà không đồng ý thì anh ta thực sự trông có chút lạnh lùng và tàn nhẫn.
Chương Tự Chi cuối cùng thở dài một hơi, anh ta nói, “Được, bây giờ anh đang đi đón bạn. Em cứ chờ ở chỗ trường học đi rồi lát nữa anh qua đón em sau.”
Từ Giai Ninh cười khúc khích, giọng nói ngọt ngào, “Vâng ạ.”
Trước khi cúp máy cô ta còn dặn dò Chương Tự Chi, “Anh đi đường nhớ cẩn thận nha, không cần lái nhanh quá đâu, anh đi nhớ chú ý an toàn.”
Thật là quan tâm săn sóc.
Sau khi cúp điện thoại, Chương Tự Chi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh ta lại gọi điện thoại cho Lương Ninh Như, có lẽ Lương Ninh Như đã biết anh ta đã đến rồi nên cô ta không nghe điện thoại nữa.
Sau khi cúp điện thoại thì đợi một lúc sau Chương Tự Chi nhìn thấy Lương Ninh Như đi ra khỏi phòng tập gym.
Lương Ninh Như vẫn mặc bộ quần áo giống với buổi sáng nhưng có lẽ cô ta đã sửa sang lại tóc một chút, trông cô ta rất nhẹ nhàng, sảng khoái.
Lương Ninh Như chạy về phía Chương Tự Chi, “Đi thôi, tôi chuẩn bị xong cả rồi.”
Chương Tự Chi ừ một tiếng, anh ta rất lịch sự mở cửa xe cho Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô ta trực tiếp ngồi vào ghế phụ lái sau đó thắt dây an toàn.
Chương Tự Chi quay xe rời đi. Sau khi nổ máy anh ta lại giải thích một câu, “Tôi qua đây đón một người nữa đã, chúng ta vòng một chút sau đó gặp Trì Uyên, Cố Tư ở nhà hàng sau.”
Lương Ninh Như gật đầu, cô ta thuận miệng hỏi, “Còn có ai vậy?”
Chương Tự Chi do dự một chút rồi mới nói, “Một người bạn.”
Anh ta nói như vậy thì Lương Ninh Như thật sự không nghĩ nhiều làm gì.
Xe chậm rãi chạy đi cuối cùng dừng ở cửa trường dạy múa.
Từ Giai Ninh đã đợi sẵn ở cửa, cô ta thấy xe của Chương Tự Chi thì ngay lập tức cười chạy tới.
Chỉ là lúc chạy đến cửa xe chỗ ghế phụ thì cô ta ngay lập tức đứng hình.
Lương Ninh Như cũng rất ngạc nhiên, hai người nhìn nhau qua kính cửa xe mấy giây.
Trong lòng Chương Tự Chi không nghĩ nhiều chuyện như vậy, anh ta trực tiếp nói với Từ Giai Ninh đang đứng ở ngoài xe, “Lên xe nào, em còn nhìn cái gì nữa vậy?”
Từ Giai Ninh a một tiếng rồi xoay người đi mở cửa sau xe.
Lương Ninh Như chớp mắt, cô ta suy nghĩ một chút rồi mới quay đầu nhìn Chương Tự Chi, “Sao anh không nói cho rõ vậy? Đây không phải là bạn gái của anh sao?”
Lương Ninh Như đã gặp qua Từ Giai Ninh. Cô ta đã chặn Chương Tự Chi và Từ Giai Ninh ở bên ngoài rạp chiếu phim. Mặc dù chỉ có duyên gặp mặt một lần nhưng cô ta nhớ rất rõ người này.
Chương Tự Chi khởi động xe và lái ra ngoài, anh ta không trả lời câu hỏi này.
Lương Ninh Như hiểu lầm anh ta, cô ta còn nói đỡ cho anh ta, “Anh xấu hổ cái gì vậy chứ? Còn nói cái gì mà đi đón bạn, anh có nói anh đi đón bạn gái tôi cũng sẽ không cười nhạo anh đâu.”
Vẻ mặt của Từ Giai Ninh ngồi ở phía sau dừng một chút, cô ta nhìn chằm chằm vào lưng Chương Tự Chi rồi không nhìn nữa.
Suốt dọc đường không ai nói thêm câu nào nữa. Chương Tự Chi lái xe đến cửa nhà hàng, cả ba người cùng nhau bước xuống xe.
Chương Tự Chi quay đầu nói với Lương Ninh Như, “Lát nữa có thấy Trì Uyên thì bớt bớt một chút, vợ nhà người ta cũng đến đấy. Cô đừng có mà giống như lần trước, ngoài anh ấy ra không nhìn thấy ai nữa.”
Lương Ninh Như cười, “Cái gì mà nói là ngoài anh ấy ra tôi không nhìn thấy ai nữa chứ? Lần đó cũng chỉ có ba người chúng ta ngồi với nhau, tôi không nhìn anh ấy chẳng lẽ tôi lại nhìn anh à?”
Chương Tự Chi lại xụ mặt, “Cô… sao lại xem thường tôi nữa rồi hả?”
Lương Ninh Như hừ một tiếng, “Dẹp đi, nhìn anh tôi thà lấy gương soi rồi nhìn chính mình còn hơn.”
Nói xong cô ta nhấc chân bước vào nhà hàng.
Chương Tự Chi ở phía sau xùy một tiếng. Sau đó anh ta vừa quay đầu thì nhìn thấy Từ Giai Ninh đang đứng ở bên cạnh nhìn anh ta có chút trách cứ.
Chương Tự Chi dừng lại, “Có chuyện gì vậy? Đi vào thôi, em nhìn anh làm gì?”
Nói xong, anh ta cũng nhấc chân đi vào nhà hàng.
Cố Tư và Trì Uyên đã ở trong phòng riêng. Không biết bọn họ đang nói cái gì mà hai người tụm lại với nhau cười rất ngọt ngào.
Chương Tự Chi đi trước mở ra cửa phòng, anh ta thấy hai người bọn họ như vậy thì chép miệng một cái, “Hai người bớt chút giùm tôi với, người tới rồi này.”
Cố Tư quay đầu lại và nhìn thấy Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như không mặc đồng phục cảnh sát thì nhìn qua trông bớt lạnh lùng, cứng rắn hơn trước rất nhiều.
Bây giờ cô ta đang mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn qua trái lại làm người cảm thấy rất dịu dàng.
Cố Tư đảo mắt một cái thì cô lại thấy Từ Giai Ninh đang đi ở phía sau vài bước.
Mặc dù Chương Tự Chi chưa giới thiệu nhưng cô cũng đã gần như biết người này là ai.
Người có thể đi theo Chương Tự Chi tới đây chắc cũng không phải là người nào khác.
Cố Tư nhìn Từ Giai Ninh một lúc.
Xem qua thì Từ Giai Ninh là một cô gái xinh xắn, cả người tràn đầy sức sống.
Cô gái có tính cách như vậy ở cùng với Chương Tự Chi thật sự đúng là không hợp nhau lắm.
Tính khí như của Chương Tự Chi là cần phải có một người có khả năng áp được anh ta ở bên cạnh mới được.
Nhưng Cố Tư cũng thật sự không tiện nói ra những lời như vậy. Cô thấy mọi người đều đến đông đủ nên mời bọn họ vào, “Nhanh vào đi, chúng tôi đang chờ mọi người đấy.”
Lương Ninh Như đi tới và ngồi bên cạnh Cố Tư, “Lần trước chúng ta có gặp qua rồi.”
Cố Tư cười, “Đúng thế, lần trước chúng ta chơi mạt chược dán giấy suýt thì bị cô bắt.”
Nhắc đến vụ này Lương Ninh Như lập tức bật cười.
Cô ta liếc mắt nhìn Chương Tự Chi một cái, “Trước đây tôi có kiểm tra đột xuất chỗ anh ta vài lần nhưng đó là lần đầu tiên thấy anh ta chơi mạt chược với người khác mà dán giấy đầy mặt như vậy. Thật ra lúc đó tôi cũng rất ngạc nhiên.”
Lúc trước cô ta đi kiểm tra đột xuất Club của Chương Tự Chi mấy lần. Mặc dù lần nào cũng không phát hiện ra vấn đề gì lớn nhưng đi qua mười lần thì có tám lần bắt gặp Chương Tự Chi đang đánh mạt chược.
Anh ta đánh bạc ăn tiền thật.
Mặc dù nhân viên phục vụ nói số tiền này đều là Chương Tự Chi làm cho có hình thức vậy thôi chứ Chương Tự Chi còn không đến mức đi ăn tiền của nhân viên nhà mình.
Nhưng Lương Ninh Như lại không tin những lời đó của mọi người.
Lương Ninh Như chỉ tin những gì cô ta tự nhìn thấy bằng mắt mình, cô ta thấy anh ta đang đánh bạc
Cố Tư lại liếc nhìn qua Từ Giai Ninh một chút. Vốn dĩ cô muốn nói, cô chính là cô bạn gái mà Tự Chi vẫn thường hay nhắc tới à?
Nhưng Cố Tư đã mở miệng rồi nhưng lại suy nghĩ chút rút lại lời nói đó.
Lương Ninh Như đang ở đây, cô luôn cảm thấy nói ra những lời đó không thích hợp lắm.
Vì vậy, cô chuyển đề tài này cho Chương Tự Chi, cô hỏi, “Lão Chương, anh không giới thiệu cho chúng tôi sao?”
Chương Tự Chi à hai tiếng hình như bây giờ anh ta mới nhớ tới vậy. Anh ta chỉ vào Lương Ninh Như trước, “Người này thì chắc không cần tôi giới thiệu nữa, các cô đều gặp nhau cả rồi.”
Sau đó anh ta quay đầu lại nhìn thoáng qua Từ Giai Ninh, anh ta nói, “Người này là Từ Giai Ninh, cô ấy là giáo viên dạy múa của trường múa.”
Phần giới thiệu này đã phần nào lược bỏ các bước quan trọng.
Cố Tư cong khóe miệng nhìn chằm chằm vào Chương Tự Chi sau đó cô gật đầu, “Là giáo viên dạy múa sao, giỏi thật đấy.”
Sau đó cô nhìn Từ Giai Ninh, “Chào cô, cô Từ.”